Hôm qua bà tôi mất. Loay hoay qua lại, ba tôi bảo: mày viết điếu văn đi. Tôi khá hoang mang, văn phong tôi mà viết điếu văn có khi lại thành "đéo văn" mất.
Vì có lẽ, tôi sẽ bắt đầu bài điếu của mình thế này:
Kính thưa quý ông bà, quý cô dì chú bác và các anh em. Tôi xin thay mặt gia quyến, cám ơn tất cả đã ở cùng chúng tôi cho đến tận giây phút này.
Tôi không muốn bắt đầu bài điếu văn này một cách bình thường bởi lẽ Bà tôi là 1 người phụ nữ phi thường, bà đã sống trọn vẹn 1 cuộc đời vô thường của mình.
Bà là mẹ của 12 đứa con cả dâu rể. Tất cả đều ngoan hiền, thành người và hiếu thảo. Khi đã đi qua gần hết những khó khăn của giai đoạn "những đứa con thơ" thì ông tôi lại sớm ra đi, để lại bà một mình mạnh mẽ bước tiếp.
Và vì có lẽ, bà là người phụ nữ mạnh mẽ cả cuộc đời, thế nên khi ra đi, cái chết lại đến với bà một cách nhẹ nhàng nhất - nó đến như một giấc ngủ bình yên kéo dài.
Tôi còn nhớ, những ngày thơ bé, mỗi lần đi học về, tôi đều ghé qua chỗ sạp bà bán cà pháo, dưa muối. Với cái suy nghĩ vụn vặt của một đứa trẻ, tôi biết ở đó, bà sẽ mang cà pháo đi đổi lấy cho tôi bịch chè, tấm bánh.
Ngày đấy "cà pháo bà Toàn" là 1 thương hiệu có tiếng. Cho đến khi nghỉ bán, thì tay nghề làm mấy món đồ muối chua của bà vẫn không lụi đi. Những dĩa kim chi muối tết của bà, tôi có thể ăn hoài không ngán. Đến mức sau tết, nếu bà có lỡ muối nhiều quá mà còn dư, thì tôi sẽ bao thầu hết cái đám ấy để ăn dần. Ấy thế mà tết năm nay, tôi lại không thể nếm lại cái vị xưa cũ ấy. Vì bà mệt nên chẳng thể làm.
"Bà Toàn" - bà ngoại tôi không phải tên Toàn, nhưng mọi người và ngay cả tôi cũng gọi thế chỉ vì Ông ngoại tôi tên Toàn.
Rõ khổ, một người phụ nữ, sau những tần tảo, hy sinh vất vả nhưng đến cái tên gọi cũng chỉ được gọi theo tên chồng mình. Nhưng có lẽ, bà tôi với sự rộng lượng và tình yêu to lớn của mình, bà vui vì việc ấy.
Tôi lại chợt thấy hình ảnh, bà chăm bế tôi những ngày còn bé khi ba mẹ tôi bận việc lên trường. Cho đến những lần lén lút dúi vào tôi ít chục nghìn khi tôi còn đang học cấp 3 với lời dặn: giữ dằn túi, còn dẫn bạn gái đi ăn chè. Những tưởng, người già khó lắm, nhưng bà lại tâm lý không tưởng.
Đấy! Đôi khi, người ta nhớ đến nhau chỉ bởi những thứ nhỏ nhoi và vụn vặt ấy.
Tuy nhiên, là một con người, nên chắc chắn, khi bà tôi còn sinh thời, sẽ có những điều bà làm chưa tốt, chưa đẹp lòng tất cả. Nhưng tôi tin, vào giây phút này, với những người thân hữu đang đứng ở đây, ai cũng sẽ chỉ còn lại những kỉ niệm tốt đẹp với bà.
Và trong giây phút này, chúng ta hãy dành hết những kỉ niệm đẹp đẽ ấy, để mỉm cười chào tạm biệt lần cuối và gửi lời cầu chúc đến bà tôi - bà Maria Phạm Thị Phượng. Mong bà sớm được cùng ông tôi, tay trong tay, ngồi cạnh nhau ở nơi đầy ánh hào quang của Thiên Chúa và mãi mãi an nghỉ hạnh phúc trong vòng tay Ngài.