Ngày bé, trong xóm có một thằng bạn kể mình nghe ước mơ của nó. Mà tự nhiên đêm nay, đang ngủ thì mình bật dậy và nhớ lại. Thuận tay, đem ra kể chơi cho vui.
Nó ước nó có được khả năng thu nhỏ để đi khám phá mấy cái thế giới bé nhỏ hơn thế giới nó đang sống. Tất nhiên, nó cũng ước luôn cái khả năng trở lại bình thường. Vì kiểu nó chỉ xem đó như 1 trò chơi và cũng chẳng ai muốn sống mãi trong cái thế giới bé tí và chỉ có mình nó bé tí thế.
Và để sẵn sàng cho cuộc chinh phạt thế giới bé nhỏ tưởng tượng ấy, nó chuẩn bị 1 thanh kiếm từ que tăm dùng để phòng thân.
Nó muốn khi thu nhỏ lại, nó sẽ đi sâu vào đám cỏ, khám phá mọi thứ trong ấy (thứ mà nó xem hàng ngày bằng cái mắt lớn), nhìn ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, ngắm những bông hoa mười giờ kì vĩ với những sắc màu. Tất nhiên, có cả chiến đấu với kiến, dế, gián và thậm chí là giun đất bằng thanh kiếm tự chế.
Chẳng phải nó có sẵn cái bản lĩnh anh hùng. Chỉ là khi ấy nó là đứa trẻ giàu trí tưởng tượng và lạc quan từ bản chất. Nó NGHĨ nó thừa sức vượt qua những khó khăn khi một mình dấn thân vào đám cỏ mà nó cho là một cánh rừng rộng rãi. Những kiểu khó khăn mà nó tưởng tượng được chỉ là: bị đói, bị rét, bị mấy con xxx ở trên tấn công... Nó luôn sẵn sàng tâm thế cho việc nó không vượt qua được, thì đơn giản HỒ BIẾN - XOÁ GAME VÀ LÀM LẠI. Thế là nó lại bình thường, đạp chết mấy con vật và vào nhà ăn cơm mẹ nó nấu.
Nghe nó kể mà thấy nó lạc quan vl. Mà ngay cả cho đến giờ, nó vẫn lạc quan. Những ý nghĩ đơn giản vẫn như ngày bé. Nó tin tưởng mù quáng vào bản thân, tin vào 1 thế giới đẹp đẽ và tốt lành như tin vào cái khả năng phép màu của nó khi bé. Thế nên trước khi làm bất cứ việc gì, nó luôn nghĩ chắc cũng không khó lắm, chắc nó sẽ vượt qua được, chắc sẽ không gì là không thể và CHẮC CHẮN CON NGƯỜI SINH RA PHẢI SỐNG TỐT. Và vì tất cả những cái CHẮC ấy, nó chuẩn bị rất sơ sài, mà đôi khi, nó tưởng tượng nhiều thứ đẹp đẽ hơn là chuẩn bị cho những khó khăn trong tương lai.
CHỈ LÀ. Hình như nó đang sai ở đâu đó????