Cover

Cover

Thứ Tư, 29 tháng 3, 2023

Một năm từ ngày anh đi

 Anh tôi - 1 tỷ phú đô la tự thân ở tuổi 41, đi lên từ đôi bàn tay trắng.

Anh không quân tử, cũng chẳng phải loại ngụy quân tử, cả cái xới bạc biết anh chuyên úp bô. Nhưng chúng nó vẫn chơi, vẫn lao vào, vui sướng khi anh phát quà, chửi rủa anh khi anh xin lại ít lộc để rồi hả hê khi thấy cảnh này.
Anh ấy tài năng, anh ấy linh hoạt trong cái mớ cơ chế đầy vụ lợi 1 cách vô ý. Mà ở cái xới bạc này có riêng gì anh đâu, đầy thằng tạo lập md với các sản phẩm phái sinh, đầy thằng chủ tịch mặc vest đẹp, nói điều to tát nhưng âm thâm rút ruột của cổ đông.
Thôi thì, anh tôi đi, nhưng tôi tin anh sẽ không gục ngã. Quá lắm thì xóa game làm lại như những ngày cơ hàn thôi. Tuổi lol gì mà thịt được anh tôi, tuy còi nhưng đầy võ.


Một bài chép lại từ Facebook 30/3/2021

Một bài chép lại từ Facebook 30/3/2021

 "Tại sao chúng ta lại mong chờ một tương lại khác, nhưng lại đang chẳng thay đổi gì trong hiện tại. Thế thì có khác gì gieo hạt cũ mà đòi thu quả mới."

Nhìn lại các bạn xung quanh mình, có những người 10 năm không đổi công việc, ít thay đổi hơn là 10 năm vẫn chọn 1 ngành hàng tuy vị trí hoặc công ty có khác. Có 1 lần mình nhận việc mới và mình thực sự bất ngờ khi biết số năm mà đội sale đó đã sống tại công ty - người ít nhất là 7 năm?????
Có đôi khi mình cũng tự hoang mang với bản thân, có khi nào mình đang lầm lối nên cứ vài năm mình lại đổi ngành hàng 1 lần (chỉ duy nhất việc mình không đổi đó là BÁN HÀNG.)
Trong nhiều năm đi làm, bất cứ khi nào được đề nghị đổi vị trí, đổi khu vực hoặc thậm chí là có "lời mời nhận việc khác - khác luôn ngành hàng mình đang làm", chỉ cần tự thân mình thấy có thứ gì mới, thử thách mới, hoặc chỉ đơn giản là được gặp nhóm khách hàng mới thì phần lớn mình đều "Đồng ý".
Lâu dần nó hình thành 1 phản xạ - 1 phản xạ không từ chối Với cơ hội đổi mới trong ý thức hệ của mình.
Cũng không chắc điều gì là đúng, là hạnh phúc đến sau cùng. Nhưng ít nhất thì mình cũng cảm thấy vui vì quyền được chọn của mình.