Cover

Cover

Thứ Tư, 29 tháng 3, 2023

Một năm từ ngày anh đi

 Anh tôi - 1 tỷ phú đô la tự thân ở tuổi 41, đi lên từ đôi bàn tay trắng.

Anh không quân tử, cũng chẳng phải loại ngụy quân tử, cả cái xới bạc biết anh chuyên úp bô. Nhưng chúng nó vẫn chơi, vẫn lao vào, vui sướng khi anh phát quà, chửi rủa anh khi anh xin lại ít lộc để rồi hả hê khi thấy cảnh này.
Anh ấy tài năng, anh ấy linh hoạt trong cái mớ cơ chế đầy vụ lợi 1 cách vô ý. Mà ở cái xới bạc này có riêng gì anh đâu, đầy thằng tạo lập md với các sản phẩm phái sinh, đầy thằng chủ tịch mặc vest đẹp, nói điều to tát nhưng âm thâm rút ruột của cổ đông.
Thôi thì, anh tôi đi, nhưng tôi tin anh sẽ không gục ngã. Quá lắm thì xóa game làm lại như những ngày cơ hàn thôi. Tuổi lol gì mà thịt được anh tôi, tuy còi nhưng đầy võ.


Một bài chép lại từ Facebook 30/3/2021

Một bài chép lại từ Facebook 30/3/2021

 "Tại sao chúng ta lại mong chờ một tương lại khác, nhưng lại đang chẳng thay đổi gì trong hiện tại. Thế thì có khác gì gieo hạt cũ mà đòi thu quả mới."

Nhìn lại các bạn xung quanh mình, có những người 10 năm không đổi công việc, ít thay đổi hơn là 10 năm vẫn chọn 1 ngành hàng tuy vị trí hoặc công ty có khác. Có 1 lần mình nhận việc mới và mình thực sự bất ngờ khi biết số năm mà đội sale đó đã sống tại công ty - người ít nhất là 7 năm?????
Có đôi khi mình cũng tự hoang mang với bản thân, có khi nào mình đang lầm lối nên cứ vài năm mình lại đổi ngành hàng 1 lần (chỉ duy nhất việc mình không đổi đó là BÁN HÀNG.)
Trong nhiều năm đi làm, bất cứ khi nào được đề nghị đổi vị trí, đổi khu vực hoặc thậm chí là có "lời mời nhận việc khác - khác luôn ngành hàng mình đang làm", chỉ cần tự thân mình thấy có thứ gì mới, thử thách mới, hoặc chỉ đơn giản là được gặp nhóm khách hàng mới thì phần lớn mình đều "Đồng ý".
Lâu dần nó hình thành 1 phản xạ - 1 phản xạ không từ chối Với cơ hội đổi mới trong ý thức hệ của mình.
Cũng không chắc điều gì là đúng, là hạnh phúc đến sau cùng. Nhưng ít nhất thì mình cũng cảm thấy vui vì quyền được chọn của mình.


Thứ Hai, 23 tháng 1, 2023

Mình thuộc dòng chảy nào?

 Đêm 30, trong lúc chờ đến giờ cúng giao thừa, sẵn cũng không biết làm gì, TV lại đang mở sẵn chương trình Táo quân cuối năm nên cũng cố xem. Sau khi cố được tầm 15 phút thì mình không chịu nổi nữa. Ừ thì là chương trình được coi nhiều nhất cuối năm, được chờ đợi nhiều nhất, được chọn phát trong khung giờ vàng của VTV và có rất nhiều quảng cáo trong lúc phát. Nhưng với mình, nó phản ánh quá nhiều sự kiện, trend của cả năm, kèm thêm mấy cái mảng miếng quảng cáo. Tất cả được gộp lại và chế biến kiểu vừa hát, múa, đối đáp. Có lẽ vì muốn nhồi nhét nhiều thứ theo kiểu phổ thông dễ hiểu nhất nên thành ra với mình nó lại phô quá, ồn ào quá, mấy bố táo cứ la hét các kiểu làm mình cảm thấy mệt.

TV phòng bên cạnh, đang chiếu Sóng 23, một chương trình ca nhạc, dạng show cho những tác phẩm hit hot của năm 2022 được tụ tập lại, giới showbiz cũng tụ lại ăn mặc đẹp rồi nói chuyện, pha trò và giọng gã Trấn Thành vẫn lấn át tất cả một cách đầy hiểu biết, đầy cảm xúc nhưng đôi phần giả tạo.
Ừ thì chương trình này, đẹp hơn, duy mĩ hơn về mắt nhìn nhưng chắc có lẽ mình hơi có tuổi nên thứ văn nghệ này, theo mình chỉ nên mở để có tiếng người.
Mình loanh quanh cả mùng 1 tết với cái suy nghĩ: chẳng lẽ mình out trend dữ vậy? Mình đã không còn là đối tượng của các chương trình giải trí trên TV nhắm đến nữa hay sao? Mình không đang sống trên cùng 1 dòng chảy của Xã Hội?
Nhưng may quá, vẫn còn Đón tết cùng VTV 2023 - Họa Sắc Việt. Chỉ là nó được chiếu vào cung giờ ít hot hơn, cung giờ mà phần lớn nhiều người đã nạp vào người 1 lượng cồn đủ lớn để chẳng còn thiết nghĩ đến việc mở TV xem nữa.
Cũng múa, cũng hỏi đáp nhưng có vẻ do là 1 chương trình về văn hóa truyền thống nên nội dung được truyền tải lẫn cách truyền tải có phần nhẹ nhàng và tinh túy hơn. Ở đó mình được nghe, Tiến sĩ mỹ thuật Trần Hậu Yên Thế luận về hình tượng tiên nữ, về khái niệm tiên cảnh trong từng thời kì phát triển văn hóa của dân tộc Việt... Được chan hòa trong không gian Lotus Galery của Bà Xuân Phượng - 'Người đàn bà thép' của hội họa Việt để nghe bà nói về sự sum vầy...
Năm mới, may mắn là trong nhiều sự lựa chọn cho tất cả vẫn có lựa chọn dành cho mình và nhận ra mình vẫn thuộc 1 dòng chảy nào đó của cuộc sống. Chỉ có lẽ, là nó không dành cho số đông.
PS: "Đón Tết cùng VTV 2023 - Họa sắc Việt" chính là hành trình của những năng lượng tích cực được lan tỏa, của sự sáng tạo được khơi nguồn, nơi lòng biết ơn là gốc rễ. Ôn cố tri tân - năm mới cùng nhau nói đôi ba câu chuyện cũ để thêm trân trọng những phút giây có trong hiện tại, ngưỡng mộ sự sáng tạo mới được kế thừa từ những giá trị văn hóa truyền thống trong quá khứ.



Thứ Năm, 25 tháng 8, 2022

Rồi đến khi nào loài người mới văn minh?

 Rồi đến khi nào loài người mới văn minh?



Mình vẫn kì vọng sự văn minh sẽ đến và sẽ phổ cập dần theo thời gian, cải thiện theo từng thế hệ vì chúng ta sẽ ngày càng được giáo dục tốt về nhân phẩm lẫn học thức.
Sự văn minh biểu hiện qua việc người đổi xử với người và người đối xử với thiên nhiên.
Nhưng đến hôm nay thì mình hoang mang quá, vì đến thời điểm này, ở một nơi kinh tế tương đối ổn mà vẫn còn những miếng rác vất ra khỏi cửa kính ô tô, vẫn còn việc đái đường vì thiếu trạm dừng, vẫn còn việc phân biệt lớp A, lớp B và vẫn còn việc đánh bả những con chó nhà!!!
Không rõ vì mục đích gì (sự giận dữ hay kiếm miếng ăn) nhưng nó quá dã man và không hề tồn tại sự văn minh như mình kì vọng 🙁

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2022

Chuyện ăn chay


Chuyện ăn chay

Lần đầu mình ăn chay là thời học cấp ba, hình như cũng trong khoảng thời gian này của năm. Học đến trưa mấy đứa bạn trong lớp rủ vào Chùa ăn chay. Lần ấy chỉ ấn tượng: ăn chay là MIỄN PHÍ, LẤY VỪA ĐỦ VÀ PHẢI ĂN HÊT PHẦN CỦA MÌNH

Ngày mới ra trường, mình làm cùng 1 bạn, rất tử tế, quan tâm, luôn vui vẻ và bạn này ăn chay trường. Nhưng mỗi lần đi ăn chung bạn vẫn đi ăn quán gần cty, có món chay bạn ưu tiên ăn chay, không có bạn gọi món rau xào, xào chung với thịt cũng được nhưng bạn chỉ lấy rau. Không câu nệ, không cầu kì và không cực đoan (bạn không quan tâm chuyện muỗm đĩa đồ chay phải riêng, thịt cá không được dính đồ chay...)

Gần đây gặp lại, mình hỏi còn ăn chay không. Bạn bảo đủ rồi, giờ ăn bình thường để dành sức lấy chồng. Tuy hết ăn chay, nhưng vẫn thấy bạn hay cười, tử tế và đi làm từ thiện rất nhiều.


"Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải" là cuốn sách không quá đặc biệt nhưng là 1 trong số vài cuốn sách mình thích đọc nhiều hơn 2 lần.

Trong đó có một chương nhỏ Mùi vị của quả táo - Mình khá thích. Đại khái là gã này sẽ chỉ ăn màn thầu, nước lọc và ở 1 mình trong căn phòng riêng biệt trong nhiều ngày. Và khi kết thúc hành trình này, hắn sẽ ăn 1 quả táo. Theo hắn, đó là thứ mùi vị hấp dẫn và tuyệt vời nhất mà hắn từng được thưởng thức. Lần nào cũng vậy.


Khoảng 5 năm trở lại đây, mình cũng hay thực hành ăn chay: ngắn thì 2 hôm, lâu thì tầm 1 tuần đến 10 ngày gì đấy, để nghe được tiếng gọi của thân thể, của sự thèm ăn, để thử thách khả năng kiểm soát cơn đói và để sau đó có thể cảm nhận miếng thịt thực sự ngon thế nào?

Quán chay Vĩ Dạ - Quán 2 mặt tiền, ngay góc đường lớn bên cạnh chợ Long Thành.

Quán to, nhiều bàn, đồ ăn tầm hơn 30 món chưa tính món nước. Bài trí kiểu buffet nhưng không thu vé khi đi vào. Mỗi phần 25K, ăn xong tự kiếm người mà trả, không ai đòi. 

Chủ quán để mọi người mặc sức lấy, mặc sức ăn và khay đồ ăn được châm đầy liên tục - Nhưng chẳng mấy ai bỏ thừa đồ ăn của mình trên dĩa khi ăn xong.

Ai ít tiền hoặc không có tiền, ăn xong chỉ cần đứng lên, tự dọn đĩa và nói câu cám ơn là được. Không cần xin.

Ăn chay không nên bị ép buộc bởi tôn giáo, không gò bó bởi các nghi thức hay tiêu chuẩn. Và ăn chay nên trong tâm thái có đôi phần hoan hỉ, đừng tỏ ra khắc khổ thì sẽ ổn hơn.

Thế đấy, Ăn chay với mình khá vui.

Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2022

KAIZEN - CẢI TIẾN LIÊN TỤC

 KAIZEN - CẢI TIẾN LIÊN TỤC

Cứ mỗi lần thấy cái chữ này thì mình chỉ nhớ đến ngôi trường mình tiêu tốn cả 1 đoạn thanh xuân ở đó - UEH - TOP 10 TRƯỜNG ĐẠI HỌC VÀ HỌC VIỆN TRỌNG ĐIỂM QUỐC GIA. 

Nơi mà cả hệ thống hành chính và đội ngũ giảng viên đều rất đặc sắc: từ những anh thầy đi dạy nhưng chẳng mang theo sách vở gì, đến những anh là chủ biên của rất nhiều cuốn sách được xuất bản  và những thứ anh ấy giảng thì phần lớn được sử dụng trên trời...

Lần đầu mình biết đến khái niệm KAIZEN có lẽ là từ thời năm 1 đại học trong môn Quản Trị Học. Anh thầy giảng môn này thuộc thành phần "đi giảng nhưng chả mang gì". Nhưng những câu chuyện của anh ấy thì toàn thực tế, khiến mình chết mê chết mệt mỗi khi thầy lên lớp.

Khái niệm này thì không được nhắc trong giáo trình của bộ môn, nhưng trong 1 bài tiểu luận tự do chủ đề, sau nhiều đêm vừa bấm game, vừa tìm kiếm thông tin thì mình đã chọn nó để viết. Có vẻ là 1 đề tài lạ trong hơn 100 bài của giảng đường bọn mình lúc đó. Nên hôm trả điểm thầy có gọi riêng mình lại và bảo: "Rồi mày cũng như tao thôi. Chỉ giỏi nói chứ làm thì như ***"

Mà đúng thật, học kinh tế nhiều môn thế chứ mình chỉ giỏi 2 món: Quản trị và Triết học. Còn mấy môn còn lại toàn chật vật qua môn. Cho đến bây giờ thì mình cũng chỉ giỏi ngồi nói, đứng nói và chuyên vẽ đường xúi bậy cho ae chạy. Còn mình thì toàn đi thiền rồi ăn chay chứ hoàn toàn chẳng làm gì :))

Hội chứng sợ bỏ lỡ

 Chiều. Đang chạy xe ngoài đường, gặp chị gái đầu đội nón Sơn màu xanh chuối, cưỡi con xe Vario cũng có màu rất chuối đang chở con ngồi sau.

Một tay cầm lái, một tay chị loắng nhoắng lướt lướt con điện thoại. Mình cũng thông cảm đến cảm thông nghĩ: chắc chị gái đang check tin nhắn hoặc chí ít thì cũng đang vào con lệnh cuối trước giờ xổ số chiều đặng kiếm thêm ít sữa cho con. Âu cũng là việc cần thiết.
Nhưng tất cả những gam màu hồng le lói cuối cùng cũng vụt tắt để lại cả 1 bầu trời màu nõn chuối khi mình hơi nhiều chuyện rướn người nhìn vào cái màn hình của chị í: Đm chị í vừa chạy xe, vừa chở con rồi tranh thủ lướt newfeed facebook các cụ ạ. Mình tin chắc chị ấy cũng chẳng đủ thời gian để đọc những tus nhiều chữ kiểu này.
Có lẽ chị chỉ lướt vì thói quen, vì rảnh tay quá, vì não quá trống trải, hoặc thậm chí chỉ vì chị sợ lỡ mất "1 thứ gì đó trên mạng" - thứ gì đó mà chị cũng đéo biết nó cụ thể là gì?
Mình chợt nhận ra, con người giờ đây quá hay vội vã, quá hay sợ bỏ lỡ chuyện đâu đâu, quá hay ảo ảo siêu hình mà quên cmn đời sống thực.
Giờ còn ai đủ bình tĩnh đọc những con chữ bất động?
Hay chỉ ngồi bất động để lướt tóp tóp uốn éo đầy drama trên MẠNG?