Chiều. Đang chạy xe ngoài đường, gặp chị gái đầu đội nón Sơn màu xanh chuối, cưỡi con xe Vario cũng có màu rất chuối đang chở con ngồi sau.
Một tay cầm lái, một tay chị loắng nhoắng lướt lướt con điện thoại. Mình cũng thông cảm đến cảm thông nghĩ: chắc chị gái đang check tin nhắn hoặc chí ít thì cũng đang vào con lệnh cuối trước giờ xổ số chiều đặng kiếm thêm ít sữa cho con. Âu cũng là việc cần thiết.
Nhưng tất cả những gam màu hồng le lói cuối cùng cũng vụt tắt để lại cả 1 bầu trời màu nõn chuối khi mình hơi nhiều chuyện rướn người nhìn vào cái màn hình của chị í: Đm chị í vừa chạy xe, vừa chở con rồi tranh thủ lướt newfeed facebook các cụ ạ. Mình tin chắc chị ấy cũng chẳng đủ thời gian để đọc những tus nhiều chữ kiểu này.
Có lẽ chị chỉ lướt vì thói quen, vì rảnh tay quá, vì não quá trống trải, hoặc thậm chí chỉ vì chị sợ lỡ mất "1 thứ gì đó trên mạng" - thứ gì đó mà chị cũng đéo biết nó cụ thể là gì?
Mình chợt nhận ra, con người giờ đây quá hay vội vã, quá hay sợ bỏ lỡ chuyện đâu đâu, quá hay ảo ảo siêu hình mà quên cmn đời sống thực.
Giờ còn ai đủ bình tĩnh đọc những con chữ bất động?
Hay chỉ ngồi bất động để lướt tóp tóp uốn éo đầy drama trên MẠNG?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét