"Thật ra thì những cuộc uống rượu kỳ thú nhất là lúc người ta uống một mình. Bởi vì bản chất mọi cuộc rượu, đến một mức độ nhất định, đều là để người ta đối thoại với bản thân mình - cho dù có bao nhiêu người xung quanh đi nữa. Họ nói cho bản thân mình nghe, dù là lảm nhảm, và không còn nặng nề ý thức về những điều xung quanh nữa."
Cover
![Cover](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsDdoPbTxsr3GQgCph9v4wN6MNTHJeToh6wh12i9NOW_Km_R1TDoxppC9py3Tp4iLtpnoQOoPizb_LDrSbkNvaHloFvyU9duLQ9hzHcG-EpKzMQ3Tj7j3htypx3loWLgYTD7htdOHwIy8/s760/IMG_20200801_081648_409.jpg)
Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2020
Chuyện về những chiếc lồng đèn.
Chuyện về những chiếc lồng đèn.
Hôm rồi vk ck mình dẫn 2 đứa nhóc đi rước đèn và xem múa lân. Con bé thì ngay từ đầu đã không chịu cầm lồng đèn vì sợ nóng vì đây là lồng đèn nến - trong khi trước đó nó vẫn chơi cái lồng đèn điện, nhạc um sùm.
Thằng anh lớn hơn, có vẻ hào hứng hơn với lửa, còn thủ theo ít nến để lỡ có cháy hết. Ấy vậy mà vừa mới tới đám lân, không thấy một chiếc lồng đèn nào được mấy đứa nhóc khác cầm, kể cả điện lẫn nến. Thằng nhóc vội vàng đưa luôn cái lồng đèn cho mình cầm. Không phải con không thích chơi nữa mà là vì nó không muốn khác đám còn lại. Dù có vài ánh mắt của mấy đứa con nít cũng háo hức nhìn cái đèn trên tay nó.
Nhớ lại ngày bé, mình cũng thế cũng không muốn khác mọi người, chỉ là thứ mình khác bọn nhỏ là mình không có lồng đèn và cái quần mình có vết vá - thì lại không sửa được như lúc này.
Qua câu chuyện trên mình rút ra 3 điều:
1. Thứ ngày bé mình thích không chắc con mình sẽ thích.
2. Thứ ngày xưa mình nghĩ là có giá trị, truyền thống, xyz thì không có nghĩa là thời điểm này con mình phải có nó. Hãy để nó sống thời đại của nó, lựa chọn của nó, chứ không phải sống lại những hồi tưởng của bố mẹ nó.
3. Bạn sẽ không dạy được bọn trẻ, chúng sẽ lớn lên trong vòng tay bạn bè chứ không phải bàn tay của bố mẹ. Nên hãy chỉ làm bạn với nó, đừng làm bố mẹ nó. Bạn thì có lúc chơi với nhau, có lúc sẽ đánh quả lẻ - vừa vui mình, vừa vui nó.
Thứ Hai, 21 tháng 9, 2020
21/9/2019
Mình có vợ. Vừa tròn 5 năm lẻ ít ngày.
Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2020
Giọt sương
Sáng sớm đọc mấy truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp. Ngang qua mấy đoạn tả thiên nhiên, hương xuân chợt thấy hơi thở của những ngày xưa.
Ngày bé mình có một khu vườn nhỏ. Lúa, hoa mười giờ, mào gà và nhiều thứ cây khác giờ chỉ còn cảm nhận và hình ảnh nhập nhoè trong trí nhớ. Thực ra cũng không biết hết tên của chúng, chỉ đi xin của đứa bạn. (Nhiều nhất vẫn là xin của thằng Binh Nguyen :)
Giữ đều nhịp thở, nhắm mắt cố níu lại khoảng thời gian đó. Mùi thơm của đất, của cây cỏ sáng sớm. Cái không khí sao trong lành, yên tĩnh. Tay khẽ ướt vì lướt qua những vạt cây nhỏ còn đầy những giọt sương. Sáng của một cậu trai nhỏ có tâm hồn trên mây xen lẫn sự lệch lạc của tuổi mới lớn.
Đã bao lâu rồi mình không còn thấy giọt sương đọng trên lá?