Sáng sớm đọc mấy truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp. Ngang qua mấy đoạn tả thiên nhiên, hương xuân chợt thấy hơi thở của những ngày xưa.
Ngày bé mình có một khu vườn nhỏ. Lúa, hoa mười giờ, mào gà và nhiều thứ cây khác giờ chỉ còn cảm nhận và hình ảnh nhập nhoè trong trí nhớ. Thực ra cũng không biết hết tên của chúng, chỉ đi xin của đứa bạn. (Nhiều nhất vẫn là xin của thằng Binh Nguyen :)
Giữ đều nhịp thở, nhắm mắt cố níu lại khoảng thời gian đó. Mùi thơm của đất, của cây cỏ sáng sớm. Cái không khí sao trong lành, yên tĩnh. Tay khẽ ướt vì lướt qua những vạt cây nhỏ còn đầy những giọt sương. Sáng của một cậu trai nhỏ có tâm hồn trên mây xen lẫn sự lệch lạc của tuổi mới lớn.
Đã bao lâu rồi mình không còn thấy giọt sương đọng trên lá?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét