Gần tết kể chuyện cây mai
Ngày bé, cái thời còn ngô nghê nhưng vừa đủ biết ngại khi mặc chiếc quần mẹ vá khéo.
Ngày xưa, quanh nhà vẫn còn trồng nhiều cây, từ dàn dâm bụt, xương rồng xấu xí (không phải loại xương rồng kiểng mà mấy đứa vp hay để lên bàn làm việc như bây giờ) còn làm hàng rào, đến mấy cây bàng to ụ, rễ nổi lên cục cục làm hư hết cái nền, cái móng chính ngôi nhà đang nuôi nó.
Mình nhớ ngày ấy, trong cái đám cây ấy, có 1 cây mai nhỏ xíu, chả nhớ rõ vì sao nó nằm đó, chỉ nhớ chắc chắn là nó cao không quá đầu mình, bé tí, cành khẳng khiu và chả có chiếc lá - mầm mống của sự sống nào.
Mình tin rằng và mình nghĩ rằng cả nhà mình tin rằng nó đã chết. Ấy thế mà vào một buổi say coca, sau vài lần ợ hơi rất to, đầu mình sáng suốt hẳn, khiến mình tin rằng: Gaz coca mạnh thế, mình tưới vào cây mai ĐÃ CHẾT ấy, kiểu gì nó chả bật mầm sống, lá, thậm chí nở luôn cả hoa. Tin thế và mình làm và thật sự NÓ - CÂY MAI ĐÃ CHẾT , nảy mầm sống thật. Lúc đó, nó làm mình tin mãi cái lý thuyết gaz coca có thể làm nảy mầm cây đã chết.
Các ông thấy đấy, giờ thì mình bị kiến thức nó phủ lấp cái niềm tin ấy. Nhưng mình càng ngày càng tin, sức mạnh niềm tin là có thật các ông ạ. Chỉ cần các ông có 1 niềm tin ngây thơ(đừng tính toán) đủ lớn, thì niềm tin ấy sẽ giúp các ông hiện thực hoá mọi thứ, cho dù là thứ vô lý nhất.
Và các ông tin tôi nhé, mai cứ mua số đuôi 89 là kiểu gì cũng độc đắc hoặc ít nhất là cũng độc đáo để sống trong thế gian này.