Cover

Cover

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2021

Sức mạnh niềm tin

 


Gần tết kể chuyện cây mai


Ngày bé, cái thời còn ngô nghê nhưng vừa đủ biết ngại khi mặc chiếc quần mẹ vá khéo.


Ngày xưa, quanh nhà vẫn còn trồng nhiều cây, từ dàn dâm bụt, xương rồng xấu xí (không phải loại xương rồng kiểng mà mấy đứa vp hay để lên bàn làm việc như bây giờ) còn làm hàng rào, đến mấy cây bàng to ụ, rễ nổi lên cục cục làm hư hết cái nền, cái móng chính ngôi nhà đang nuôi nó.


Mình nhớ ngày ấy, trong cái đám cây ấy, có 1 cây mai nhỏ xíu, chả nhớ rõ vì sao nó nằm đó, chỉ nhớ chắc chắn là nó cao không quá đầu mình, bé tí, cành khẳng khiu và chả có chiếc lá - mầm mống của sự sống nào.


Mình tin rằng và mình nghĩ rằng cả nhà mình tin rằng nó đã chết. Ấy thế mà vào một buổi say coca, sau vài lần ợ hơi rất to, đầu mình sáng suốt hẳn, khiến mình tin rằng: Gaz coca mạnh thế, mình tưới vào cây mai ĐÃ CHẾT ấy, kiểu gì nó chả bật mầm sống, lá, thậm chí nở luôn cả hoa. Tin thế và mình làm và thật sự NÓ - CÂY MAI ĐÃ CHẾT , nảy mầm sống thật. Lúc đó, nó làm mình tin mãi cái lý thuyết gaz coca có thể làm nảy mầm cây đã chết.


Các ông thấy đấy, giờ thì mình bị kiến thức nó phủ lấp cái niềm tin ấy. Nhưng mình càng ngày càng tin, sức mạnh niềm tin là có thật các ông ạ. Chỉ cần các ông có 1 niềm tin ngây thơ(đừng tính toán) đủ lớn, thì niềm tin ấy sẽ giúp các ông hiện thực hoá mọi thứ, cho dù là thứ vô lý nhất.


Và các ông tin tôi nhé, mai cứ mua số đuôi 89 là kiểu gì cũng độc đắc hoặc ít nhất là cũng độc đáo để sống trong thế gian này.

Chiếc giày cũ



Mình thường có thói quen rất ít khi gọi những thứ mình trân quý là Nó. Nhưng lần này sẽ là 1 trong số rất ít lần ấy.

Nó là món quà sinh nhật cho tuổi 25 của bạn gái (nay đã là vợ mình <3). Hôm qua,  mình đã gửi lại nó trên sân cho trận banh cuối cùng của tuổi 25.

Chẳng phải vì mình hết thích nó. Nhưng nó đã cũ, da đã dãn hết cho 1 vòng đời sử dụng. Chẳng thể mang về nhà giặt và trưng bày trong tủ kính. Lại chẳng muốn mang về và bỏ vào sọt rác - trông vậy có phần hơi phũ. Mình đã chọn giải pháp cho nó được yên nghỉ nơi chính sứ mạng của nó phải thực hiện.


Nó là món quà của vợ liệu rằng làm vậy có phải là điều tốt nhất?

Mình quan niệm, phàm những gì từ vật chất thì sẽ không trường tồn. Ta yêu quý 1 món đồ rồi 1 ngày nào đó món đồ ấy có thể sẽ hư hao, sẽ tan biến hoặc bị đánh cắp. Nhưng nếu chúng ta yêu quý thứ bên trong ấy - ở đây là TY của vợ, sự chia sẻ và thông cảm của vợ với niềm đam mê trái bóng của mình. Thì thứ tình cảm ấy chẳng thể hư hao, chẳng thể tan biến và càng chẳng thể bị ai đó lấy mất.

Ngay cả thể xác con người, nó cũng chỉ là hiện thân của 1 tinh thân, của 1 thứ tình cảm to lớn phía trong đó. Thế nên đừng ngại nói chia tay, đừng ngại rũ bỏ những thứ đã xưa cũ, đã mất. Vì nó sinh ra để mất. Còn những thứ trường tồn thì nên lưu giữ trong tim vì chỉ nơi ấy mới đủ rộng lớn để chứa đủ.