Cover

Cover

Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2021

Chiếc giày cũ



Mình thường có thói quen rất ít khi gọi những thứ mình trân quý là Nó. Nhưng lần này sẽ là 1 trong số rất ít lần ấy.

Nó là món quà sinh nhật cho tuổi 25 của bạn gái (nay đã là vợ mình <3). Hôm qua,  mình đã gửi lại nó trên sân cho trận banh cuối cùng của tuổi 25.

Chẳng phải vì mình hết thích nó. Nhưng nó đã cũ, da đã dãn hết cho 1 vòng đời sử dụng. Chẳng thể mang về nhà giặt và trưng bày trong tủ kính. Lại chẳng muốn mang về và bỏ vào sọt rác - trông vậy có phần hơi phũ. Mình đã chọn giải pháp cho nó được yên nghỉ nơi chính sứ mạng của nó phải thực hiện.


Nó là món quà của vợ liệu rằng làm vậy có phải là điều tốt nhất?

Mình quan niệm, phàm những gì từ vật chất thì sẽ không trường tồn. Ta yêu quý 1 món đồ rồi 1 ngày nào đó món đồ ấy có thể sẽ hư hao, sẽ tan biến hoặc bị đánh cắp. Nhưng nếu chúng ta yêu quý thứ bên trong ấy - ở đây là TY của vợ, sự chia sẻ và thông cảm của vợ với niềm đam mê trái bóng của mình. Thì thứ tình cảm ấy chẳng thể hư hao, chẳng thể tan biến và càng chẳng thể bị ai đó lấy mất.

Ngay cả thể xác con người, nó cũng chỉ là hiện thân của 1 tinh thân, của 1 thứ tình cảm to lớn phía trong đó. Thế nên đừng ngại nói chia tay, đừng ngại rũ bỏ những thứ đã xưa cũ, đã mất. Vì nó sinh ra để mất. Còn những thứ trường tồn thì nên lưu giữ trong tim vì chỉ nơi ấy mới đủ rộng lớn để chứa đủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét