Cover

Cover

Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2021

Ngày độc lập



 Hàng năm, cứ đến ngày này là toàn thành phố lũ lượt kéo nhau ra khỏi thành phố. Họ vẫn sợ điều gì? Hay nó như 1 đoạn gen cũ của những ngày xưa bé, cứ đến lịch là phải muốn chạy thoát thân.


Năm nay thay vì chọn nằm ở nhà, mình chọn đi ngược. Dẫn mấy đứa nhóc đi thăm Bảo Tàng Di Tích Chiến Tranh, dẫn chúng đi qua chiếc cổng sắt mà sau những năm tháng đen tối đã bị đạp đổ. 

Mong muốn chúng hiểu rằng: Vì sao có chiến tranh và những nỗi đau hậu chiến.

Nhưng ku con, với suy nghĩ ngây thơ của mình, nó chẳng quan tâm gì, nó chỉ quan tâm súng đạn, máy bay của ai và ai mới là người thắng cuộc, kẻ mạnh hơn.


Có lẽ, chiến tranh cũng là 1 dạng trò chơi của người lớn với những mối quan tâm rất trẻ con: Ai mạnh hơn ai và ai phải theo ai?


PS: Chúng ta chỉ muốn giải phóng người khác, khi chính chúng ta chưa giải phóng được chính mình!!!!

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2021

Song Hiếu

 Mình có 1 thằng bạn



Nghe nó bảo thì mình là bạn nó từ thủa bé. Ngày còn ngơ dại có học chung với nó (thủa cởi chuồng tắm mưa) - mà thực lòng thì mình chả nhớ mịe gì về vụ này.


Chỉ nhớ sau đợt nó đi lính về có í ới nhau vì sau ít lâu xa rời cộng đồng nó rơi rớt hết bạn và cũng mất phương hướng.


Chợt một hôm, nó ăn vận sơ vin, chạy SH xách 1 cái vali gì đấy và hẹn mình - như cái bọn đa cấp. Rồi nó bảo mình làm chung với nó. Si nghĩ mãi thì cuối cùng bọn mình cũng về chung "nhà".


Những tưởng 2 thằng có nhiều cái chung - từ cái tên cho đến cái tính. Nhưng chi tiết hơn thì lại hoàn toàn khác nhau dù suốt ngày hú hí nhắn tin đủ thứ việc đến mức khiến các bạn vợ đặt nhiều dấu "?"


Nó uống cafe nhiều sữa còn mình thì thích cafe nguyên chất không đường.

Mình thì uống rượu kiểu thưởng thức còn nó thì nốc lấy nốc để bất kể rượu gì.

Nó thì biết nhiều món ngon và ăn uống cũng phải chỉnh chu đầy đủ còn mình thì ăn gì cũng được.

Mình thì cứ quần bò áo thun đủ loại màu còn nó thì thường xuyên sơ vin hoặc ít nhất là bỏ áo vào quần :))))

Nó thích cưỡi ô tô, mình thì thèm cầm tay lái thẳng hơn cái vô lăng tròn

Nó thích cái gì đấy trẻ, ngây thơ còn mình thì thích sự từng trải, kinh nghiệm.


Nhưng túm váy, nó với mình vẫn đang tiếp tục chèo chống đủ thứ để hy vọng 2 thằng đều được nghỉ hưu vào năm 40 tuổi 😀


Và bọn chúng tớ đang ở: SoHitechs - Nhà thông minh - Khóa thông minh - Camera thông minh

https://goo.gl/maps/5oysmpNnsV4TZSAE9

Thứ Tư, 14 tháng 4, 2021

Con người là loài cô độc nhất

 Sau cùng, chúng ta lại là sinh vật cô đơn nhất.

Chúng ta, giao thiệp với thế giới bên ngoài. Đa phần gắn kết bởi những lợi ích về mặt vật chất. Sẽ có những mối quan hệ trở nên thân thiết hơn, đi ra khỏi cái giới hạn vật chất. Nhưng nó như những tập hợp bao trùm lên nhau. Cái lõi của những mối quan hệ ấy vẫn là tranh thủ về mặt lợi ích.

Và để duy trì những mối quan hệ này, chúng ta có nhiều hoạt động bổ trợ, xây dựng, duy trì: tiếp xúc, giao lưu, nhậu nhẹt, chia sẻ sở thích ... Những thứ cứ ngỡ như là rất đỗi bình thường. Để rồi chợt nhận ra, ở những mối quan hệ này thì ngoài việc lợi ích thì ta được gì cho bản thân? Ai lắng nghe ta, ai thấu hiểu? Và liệu rằng chúng ta có dám để họ thấu hiểu trong những mối quan hệ về lợi ích vật chất. 

Điều này lại quay về lý do bắt đầu: Thứ chúng ta muốn từ họ là gì? Sự thấu hiểu hay lợi ích????

Gia đình, người thân - Liệu rằng có thấu hiểu?

Sau những lần cố thử, ta chợt hiểu ra. Họ thấu hiểu dựa trên những kì vọng của bản thân họ đặt lên ta, họ muốn chúng ta là thứ họ muốn nhiều hơn là việc chúng ta đang là thứ chúng ta muốn. Ở một giới hạn nào đó, chính bản thân ta cũng như vậy với họ. Chúng ta không nhìn nhận cái bản chất, cái nội tại của họ. Thứ chúng ta dễ nghĩ đến nhất là thay đổi người khác, chứ không phải bản thân.

Để rồi, cuối cùng, chỉ chính chúng ta, mới thấu hiểu chúng ta. Và để cuộc sống dễ dàng hơn, ta nên chấp nhận thực tế: Chúng ta là những sinh vật cô độc nhất dù quân số chưa bao giờ ngừng tăng.

Tình cũ

11/2018

Tình cũ (tình đầu)



Với mình. Những gì CŨ chưa bao giờ là xấu xí.

Với mình. Khi nhớ về những thứ cũ luôn có xu hướng nghĩ về những điều tốt đẹp của cái sự cũ ấy.

Với mình. Chỉ cần một nhắc nhớ, một gợi ý để trở về với cái cũ ấy thì luôn khiến mình xao xuyến.

Chắc có lẽ mình vẫn yêu tình cũ????

Yêu. Uhm thì mình yêu chứ. Yêu thì mới gắn bó với nhau nhường ấy năm. 

Nhưng "vẫn" thì CHẮC CHẮN không. Chỉ là mình còn trân trọng, còn lưu giữ tất cả những hình ảnh đẹp của cái cũ nên khi nhắc lại vấn có chút phân vân để lạc lối trong tâm trí.

Nhưng nhanh chóng thôi. Mình sẽ hiểu được thực tế là ĐANG RẤT THỰC TẾ. Một thực tế có nhiều vết cắt nhưng cũng không thiếu sự hạnh phúc.

GOD IS ALWAYS FAIR.

Và nếu trở lại thì cái cũ sẽ không còn "cũ" và như thế liệu rằng cái xao xuyến ấy có còn????

Mình thích sự xao xuyến vì nó bất chợt và chóng vánh. Và chính cái cảm giác chóng vánh ấy luôn tuyệt hơn là sống lại những khoảng khắc đẹp nhưng cũ MỘT LẦN NỮA

Thôi thì cứ còn nghĩ về những khoảng khắc đẹp với nhau ở thì quá khứ. Để mỉm cười khi lướt qua nhau ở thì hiện tại đã là điều ĐÁNG QUÝ rồi. 

PS: Đâu đó trong đầu vang lên: Quay trở lại để làm thứ mới hơn là điều tuyệt vời.