Hàng năm, cứ đến ngày này là toàn thành phố lũ lượt kéo nhau ra khỏi thành phố. Họ vẫn sợ điều gì? Hay nó như 1 đoạn gen cũ của những ngày xưa bé, cứ đến lịch là phải muốn chạy thoát thân.
Năm nay thay vì chọn nằm ở nhà, mình chọn đi ngược. Dẫn mấy đứa nhóc đi thăm Bảo Tàng Di Tích Chiến Tranh, dẫn chúng đi qua chiếc cổng sắt mà sau những năm tháng đen tối đã bị đạp đổ.
Mong muốn chúng hiểu rằng: Vì sao có chiến tranh và những nỗi đau hậu chiến.
Nhưng ku con, với suy nghĩ ngây thơ của mình, nó chẳng quan tâm gì, nó chỉ quan tâm súng đạn, máy bay của ai và ai mới là người thắng cuộc, kẻ mạnh hơn.
Có lẽ, chiến tranh cũng là 1 dạng trò chơi của người lớn với những mối quan tâm rất trẻ con: Ai mạnh hơn ai và ai phải theo ai?
PS: Chúng ta chỉ muốn giải phóng người khác, khi chính chúng ta chưa giải phóng được chính mình!!!!