Chúng ta là sự lựa chọn của chính chúng ta?
Lần đầu mình viết bài trên Notepad - Nó gợi nhớ cho mình về quãng thời gian - quãng thời gian - ngày bé
-ngày mới làm quen với chiếc máy tính.
Chiếc máy tính nằm ngang, màn hình cầu lồi. Nó là thứ quá mới mẻ và quá sức kiểm soát của một đứa trẻ mới qua
tuổi lên 10.
Tất cả mình nhớ về quãng thời gian đó - những gì mình nhớ đều là những mảnh kí ức vụn - lắp ghép - và sai về
mặt thời gian - cho từng giai đoạn ấy.
Những thứ mình nhớ là 1 "bác thầy" miệng hôi, những đoạn code trong Ms dos, thế nào là hệ nhị phân - trong khi
một đứa trẻ 10 tuổi mới biết đến hệ thập phân và những môn toán cộng trừ nhân chia, số dư... Nó không là sự lựa
chọn của bản thân, nó là sự lựa chọn của bố mẹ cậu bé.
Notepad khiến mình rất nhớ về những đoạn "câu lệnh" trong MS dos.
Căn phòng tối, mình cắm phone - 1 chiếc phone cũ, chỉ còn 1 bên tai. Căn phòng tối đến mức mình không thèm nhìn
bàn phím đang gõ. Tất cả sự gõ - là bản năng, là quy tắc 10 ngón bị bẻ cong bởi bản năng.
Quy tắc 10 ngón. Lần đầu mình quyết định tập món này nó không ở đến là những buổi học ban đầu về tin học - buổi học
trên chiếc CPU nằm ngang.
Kí ức ùa về với những lần mình nghiện máy tính đến mức , phải loay hoay cặm cụi đấu điện, nối dây màn hình, bàn phím
khi chiếc máy tính đang bị dọn qua nhà kế bên vì nhà mình đang phải xây mới - năm ấy là năm mình 13 tuổi - tuổi dậy thì
- dậy thì - lại là 1 câu chuyện dài, rất khác lạ và quá lạ lẫm với 1 cậu trai trẻ như mình vào thời điểm đó - thời
điểm mà tất cả những thông tin bị bịt kín - từ nguồn thông tin chính thống như giáo dục, thậm chí là những kênh kín.
Thứ duy nhất kích thích là những chương trình trên chiếc TV nhỏ và những tưởng tượng của 1 đứa trẻ bỡ ngỡ trong "dậy thì"
Kí ức về "quy tắc 10 ngón". Nó đến từ sự gợi mở của đứa bạn thân - một trong những đứa có ảnh hưởng cả tích cực lẫn tiêu
cực đến chính bản thân mình.
Nó đến trong giai đoạn có các bài kiểm tra 1 tiết - bài kiểm tra mà giai đoạn đó mình luôn có cảm giác nó khó hơn
bất kì bài thi nào khác. Mình và đứa bạn buộc phải gõ tài liệu, "căn lề trái phải", chia tối ưu không gian, chia cột
- tất cả những kĩ năng cho những buổi học tin học trước đó - khóa học sau khóa học Ms dos.
Việc gõ nhiều đặt ra cho cả 2 việc phải luyện gõ bằng 10 ngón. Xuất phát từ việc tập từ 10 ngón có nhìn và nhớ dần.
Mình chậm, chậm hơn hẳn cậu bạn. Có đối khi mình có cảm giác mình gõ không đủ bằng 10 ngón. Nhưng sau những kì thi,
mình đã gõ nhanh hơn - nhanh hơn chính bản thân mình trước đó.
Mình chậm. Khoảng thời gian cấp 3 chính là khoảng thời gian đáng quên nhất của mình - khoảng thời gian mà những buổi
lên lớp - cả chính và phụ trong gần như tất cả các tiết học.
Mình nhớ có 1 buổi và một đứa bạn trong lớp đã đứng tự tin nói: Môn tốt nhất và yêu thích nhất của cậu ấy là Thể dục
- không rõ tất cả có đều cười không - nhưng mình thì không. Bản thân mình cũng thích thế nhưng câu trả lời vẫn mãi
nằm ở thời điểm đó. Nó không là sự lựa chọn của CHÍNH BẢN THÂN MÌNH.
Mình chậm - khoảng thời gian hè năm lớp 9 lên 10. Mình và cậu bạn tập đánh Bida. Nhưng tất cả những kĩ thuật cơ bản
mình ghi nhớ là những khối nhớ lồi lõm. Cũng không rõ vì sao? Nó có thể là sự KHÔNG TẬP TRUNG vào bất cứ điều gì
CỦA MÌNH. Kĩ thuật đánh được học chung 1 "thầy", tập cùng nhau nhưng mình vẫn chậm hơn mình 1 chút.
Ngoài kĩ thuật cầm cơ đẹp thì mình chẳng có gì là tốt - cho đến bây giờ.
Game. Mình không mê game - trừ 1 trò duy nhất - fifa. Đó là lựa chọn - dù nó là duy nhất - như cái cách mình chọn
ĐỘI BANH ƯA THÍCH.
Mình tự huyễn hoặc bản thân, mình có lựa chọn, nhưng thực ra đó là lựa chọn duy nhất - thứ dành cho mình - chỉ để có.
Huyễn hoặc. Mình mải huyễn hoặc cho đến khi mình đủ lớn.
Đủ lớn. Mình nghĩ mình đủ lớn chậm hơn tất cả mọi người bình thường khác.
Cho đến khi mình nhận ra - sau rất nhiều câu chuyện - trong những khối kí ức không vuông vắn - mình nhận ra -
là những khoảng khắc mình lựa chọn - như không có sự lựa chọn - nó là sự đè nén - để có sự lựa chọn.
Có những góc khuất về "chất riêng" của bản thân - cứ mãi nằm ở đó - trong những khoảng khắc gãy - trong những ngày
còn trẻ.
Thứ căn cố trong con người mình, đã rớt lại vào thời điểm đó - thời điểm mình cho rằng - MÌNH CÓ SỰ LỰA CHỌN
Liệu rằng, chúng ta chính là sự lựa chọn của chính chúng ta khi mình vẫn thét ra với mọi người xung quanh.
Liệu rằng có sự rạch ròi giữa những sự lựa chọn?
Chỉ có kẻ yếu đuối mới tỏ ra mình mạnh mẽ
Chỉ có kẻ cô độc mới tỏ ra mình hòa đồng
Chỉ có kẻ không có sự lựa chọn mới tỏ ra mình có lựa chọn
Chỉ có kẻ rất cần mới tỏ ra mình bất cần
Chỉ có kẻ thèm thuồng sự tâm sự mới tỏ ra mình cần im lặng
4/8/4040. Có lẽ đây là lần thứ 2 - trong khối kí ức không vuông vắn - mình viết nhất kí.
Lần đầu trong cuốn sổ nhỏ, bìa cứng, hình bông hoa (hoặc cô gái) - đến giờ mình còn giữ.
Mình chọn cách viết, không cấu trúc, tự sự, không logic. Thứ mình theo đuổi trong lần viết này, được dẫn dắt bằng
chính những khối kí ức không gọn ghẽ và không vuông vắn của mình.
Nó là thứ bản chất nguyên vẹn nhất - Sau tất cả - của mình.