Rồi đến khi nào loài người mới văn minh?
![🙁](https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/tcb/1/16/1f641.png)
Rồi đến khi nào loài người mới văn minh?
Chuyện ăn chay
Lần đầu mình ăn chay là thời học cấp ba, hình như cũng trong khoảng thời gian này của năm. Học đến trưa mấy đứa bạn trong lớp rủ vào Chùa ăn chay. Lần ấy chỉ ấn tượng: ăn chay là MIỄN PHÍ, LẤY VỪA ĐỦ VÀ PHẢI ĂN HÊT PHẦN CỦA MÌNH
Ngày mới ra trường, mình làm cùng 1 bạn, rất tử tế, quan tâm, luôn vui vẻ và bạn này ăn chay trường. Nhưng mỗi lần đi ăn chung bạn vẫn đi ăn quán gần cty, có món chay bạn ưu tiên ăn chay, không có bạn gọi món rau xào, xào chung với thịt cũng được nhưng bạn chỉ lấy rau. Không câu nệ, không cầu kì và không cực đoan (bạn không quan tâm chuyện muỗm đĩa đồ chay phải riêng, thịt cá không được dính đồ chay...)
Gần đây gặp lại, mình hỏi còn ăn chay không. Bạn bảo đủ rồi, giờ ăn bình thường để dành sức lấy chồng. Tuy hết ăn chay, nhưng vẫn thấy bạn hay cười, tử tế và đi làm từ thiện rất nhiều.
"Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải" là cuốn sách không quá đặc biệt nhưng là 1 trong số vài cuốn sách mình thích đọc nhiều hơn 2 lần.
Trong đó có một chương nhỏ Mùi vị của quả táo - Mình khá thích. Đại khái là gã này sẽ chỉ ăn màn thầu, nước lọc và ở 1 mình trong căn phòng riêng biệt trong nhiều ngày. Và khi kết thúc hành trình này, hắn sẽ ăn 1 quả táo. Theo hắn, đó là thứ mùi vị hấp dẫn và tuyệt vời nhất mà hắn từng được thưởng thức. Lần nào cũng vậy.
Khoảng 5 năm trở lại đây, mình cũng hay thực hành ăn chay: ngắn thì 2 hôm, lâu thì tầm 1 tuần đến 10 ngày gì đấy, để nghe được tiếng gọi của thân thể, của sự thèm ăn, để thử thách khả năng kiểm soát cơn đói và để sau đó có thể cảm nhận miếng thịt thực sự ngon thế nào?
Quán chay Vĩ Dạ - Quán 2 mặt tiền, ngay góc đường lớn bên cạnh chợ Long Thành.
Quán to, nhiều bàn, đồ ăn tầm hơn 30 món chưa tính món nước. Bài trí kiểu buffet nhưng không thu vé khi đi vào. Mỗi phần 25K, ăn xong tự kiếm người mà trả, không ai đòi.
Chủ quán để mọi người mặc sức lấy, mặc sức ăn và khay đồ ăn được châm đầy liên tục - Nhưng chẳng mấy ai bỏ thừa đồ ăn của mình trên dĩa khi ăn xong.
Ai ít tiền hoặc không có tiền, ăn xong chỉ cần đứng lên, tự dọn đĩa và nói câu cám ơn là được. Không cần xin.
Ăn chay không nên bị ép buộc bởi tôn giáo, không gò bó bởi các nghi thức hay tiêu chuẩn. Và ăn chay nên trong tâm thái có đôi phần hoan hỉ, đừng tỏ ra khắc khổ thì sẽ ổn hơn.
Thế đấy, Ăn chay với mình khá vui.
KAIZEN - CẢI TIẾN LIÊN TỤC
Cứ mỗi lần thấy cái chữ này thì mình chỉ nhớ đến ngôi trường mình tiêu tốn cả 1 đoạn thanh xuân ở đó - UEH - TOP 10 TRƯỜNG ĐẠI HỌC VÀ HỌC VIỆN TRỌNG ĐIỂM QUỐC GIA.
Nơi mà cả hệ thống hành chính và đội ngũ giảng viên đều rất đặc sắc: từ những anh thầy đi dạy nhưng chẳng mang theo sách vở gì, đến những anh là chủ biên của rất nhiều cuốn sách được xuất bản và những thứ anh ấy giảng thì phần lớn được sử dụng trên trời...
Lần đầu mình biết đến khái niệm KAIZEN có lẽ là từ thời năm 1 đại học trong môn Quản Trị Học. Anh thầy giảng môn này thuộc thành phần "đi giảng nhưng chả mang gì". Nhưng những câu chuyện của anh ấy thì toàn thực tế, khiến mình chết mê chết mệt mỗi khi thầy lên lớp.
Khái niệm này thì không được nhắc trong giáo trình của bộ môn, nhưng trong 1 bài tiểu luận tự do chủ đề, sau nhiều đêm vừa bấm game, vừa tìm kiếm thông tin thì mình đã chọn nó để viết. Có vẻ là 1 đề tài lạ trong hơn 100 bài của giảng đường bọn mình lúc đó. Nên hôm trả điểm thầy có gọi riêng mình lại và bảo: "Rồi mày cũng như tao thôi. Chỉ giỏi nói chứ làm thì như ***"
Mà đúng thật, học kinh tế nhiều môn thế chứ mình chỉ giỏi 2 món: Quản trị và Triết học. Còn mấy môn còn lại toàn chật vật qua môn. Cho đến bây giờ thì mình cũng chỉ giỏi ngồi nói, đứng nói và chuyên vẽ đường xúi bậy cho ae chạy. Còn mình thì toàn đi thiền rồi ăn chay chứ hoàn toàn chẳng làm gì :))
Chiều. Đang chạy xe ngoài đường, gặp chị gái đầu đội nón Sơn màu xanh chuối, cưỡi con xe Vario cũng có màu rất chuối đang chở con ngồi sau.
Đêm qua, thằng bạn lái "Mẹc Xê" đang chạy rông đâu ngoài Phan Thiết, Bình Thuận gì đấy. Tự nhiên nó gọi hỏi mình "Có số nào không?"
Trưa nay, khách hàng mời đi ăn tôm hùm, đến phần nước chấm là 1 loại sốt của nhà hàng được dọn ra. Nước chấm trông có vẻ khá ngon nhưng mình vẫn yêu cầu bé phục vụ mang cho mình chén muối trắng và tiêu đen.
Suốt 4 năm đại học, chỗ lui tới của mình nhiều nhất là Thư viện trường.
Lưu ý: Bài viết này có chứa quảng cáo và chủ bút đã được nhét tiền đầy mõm
Hôm qua vô tình ghé vào 1 đại lý vé số trên đường định làm 1 ít số đổi đời thì lại gặp ngay "người quen cũ".
Hôm trước có dịp gặp lại mấy anh em cựu sinh viên UEH. Thấy các bạn toàn "sơ vin" lịch sự và có vẻ giàu có.
Hôm rồi uống bia thấy thằng bạn bảo: Vì làm ngân hàng toàn phải tăng ca về trễ, không sắp xếp được giờ đón con đi học về nên cả 2 vợ chồng nó đều xin nghỉ.
Sáng chủ nhật - lại dậy quá sớm.
Hôm qua đi làm, thấy đôi bạn trẻ xây cái nhà cưng quá nên chạy vào xin ly rượu tiện hỏi chuyện.
Đôi giày và chuyến tàu cuối
Quán!!
Sáng mưa
Trưa nay, sau khi làm chút rượu trong bữa trưa thì giấc ngủ trưa có đôi phần mộng mị.
Thằng con mình đang trên đường trở thành 1 idol trường học.
Thằng con, tối nằm bên cạnh nó rỉ tai mình: Mình mãi bên nhau ba nhé.
Mình có đứa em gái
Quán bạn mình
Mình khá cảm phục Ngài Putin Đại Đế vì bởi lẽ nếu không phải là Ngài đang lãnh đạo đất nước thì có lẽ Nước Nga vĩ đại khó mà đứng vững và giữ được bản sắc trước bọn Tây Phương tham lam và trịnh thượng.
Bình Minh - Người trẻ - và ...
Đừng để bản thân phải gò bó niềm tin trong bất cứ tôn giáo nào. Vì khởi nguyên loài người làm gì có tôn giáo. Tôn giáo được xây dựng dựa trên nỗi sợ hãi của đám đông và lợi ích của nhóm thiểu số muốn chi phối phần còn lại.
Tính bỏ cuộc nhưng rồi cũng chạy đến ngày cuối cùng. Chẳng lụm về được tiền mà cũng chẳng kết thúc hoàn hảo như cách mong muốn để rồi phải kéo dài đến sang năm.
Con trai
Ngày bé lúc còn là sinh viên. Trong 1 lần làm bài tập nhóm, lúc chọn thành viên mình chọn về nhóm có H (đương nhiên gồm cả các bạn khác).
Bạn mình và tấm áo mới
Sáng đang ngồi húp ly cafe, ngó thấy ku con đang vui vẻ xếp gọn chăn mền rồi chỉnh lại cái sofa bed mới mua tuần trước để thành ghế ngồi cho gọn. Lại chợt nhớ đến ku em Thuận Đoàn