Đó là câu bọn con mình rất hay gọi với theo mình và mình thường
hay cằn nhằn lại với nó: Tự chơi đi hoặc Đó không phải là trò ba thích. Vì trò
của ba nó thì thường lớn hơn và mắc tiền hơn của chúng nó =)). Dù bọn nhỏ, rất
muốn mình chơi chung. Nhưng thường thì mình ít cố gắng cho việc đó.
Mình không phải kiểu phụ huynh sẽ vất cho con chiếc điện
thoại hay ipad để chúng chìm đắm trong youtube, game cả ngày để mình rảnh rang
hơn (ở nhà mình có giờ riêng cho việc đó, trong 1 khoảng thời gian cho phép). Thay vào đó mình tạo điều kiện cho bọn chúng
chơi những trò vận động, trí tuệ/sáng tạo hơn, hoặc khuyến khích bọn nó đi ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác … Nhưng thường thì mình cũng chỉ đóng
vai trò là người bày trò, hoặc chơi cùng lúc đầu để hướng dẫn, dẫn nhập. Tất cả chỉ hướng
đến việc chúng có thể tự chơi và ĐỂ MÌNH ĐƯỢC LÀM VIỆC RIÊNG CỦA MÌNH.
Mình vẫn hay tự lừa dối rằng bọn nó nên tự chơi để tập tính
tự lập hoặc tập chơi với những đứa trẻ con khác để học tập tính xã hội, hoặc đôi khi là vì con người ta cũng tự chơi và ít khi làm phiền
ba mẹ chúng... Thời gian của nó và thời gian của mình là riêng biệt và cần tôn
trọng lẫn nhau. Tuy vẫn có những khoảng thời gian chơi với chúng nó, nhưng nó cũng
như việc mình cho phép chúng coi ipad, đó gần như là 1 sự “ban ân huệ cho chúng” và
nó cũng có khoảng thời gian cho phép nhất định.
Cho đến gần đây, con gái hay rủ mình chơi mấy trò con gái hơn:
bác sĩ, nấu ăn, tập tô vẽ … và với sự nhõng nhẽo của 1 đứa con gái, mình nuông
chiều hơn và mình quyết định BAN ÂN HUỆ nhiều hơn. Mình dùng thời gian của mình
cho nó nhiều hơn. Cho đến 1 hôm mình chợt nhận ra. Mình mới chính là người
được NHẬN NHỮNG ÂN HUỆ. Và trước giờ, mình chỉ đang để sự ích kỉ núp dưới bóng
của cái tư tưởng tự lập cho con trẻ.
Việc tự lập chẳng liên quan gì đến việc mình dành thời gian chơi chung với chúng nó, và mình cũng nhận ra Sự tự lập cũng cần có thời gian để xây dựng và thời gian mình được chơi với chúng đang ít dần đi khi chúng càng ngày càng lớn hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét