Cover

Cover

Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2020

 Chuyện chiếc ly vỡ và những giọt máu



Tối hôm qua, ku con vì bất cẩn, đánh rớt cái ly mình hay dùng để pha cafe. Chiếc ly rơi trúng ngón chân cái, lăn ra và gãy vụn cái quai cầm, nhưng cái ly thì còn theo hiện trạng - vẫn có thể dùng được.
Sáng ngủ dậy, vẫn theo thói quen dùng chiếc ly cũ (dù vẫn còn 1 hay nhiều chiếc ly khác để sử dụng) để pha cafe. Bất cẩn sao, mảnh vỡ còn sót lại trên quai, cứa vào ngón giữa, rỉ máu, loay hoay cầm máu mãi mà máu chưa ngừng. Chợt nhận ra, càng lau thì máu càng ra, cứ để đấy, chính máu đông sẽ là cách tốt nhất để ngăn cản máu tiếp tục chảy ra - theo cách tự nhiên nhất.

Vẫn tiếp tục với chiếc ly cũ, tính là chữa lại cái mảnh vỡ để nó không còn sắc nhọn, không còn hại người nữa. Nhưng nào ngờ, đúng cái khoảng khắc "sửa chữa" ấy, chiếc ly hoàn toàn hỏng - không thể dùng được nữa.

Thế mới thấy, đôi khi đừng gò ép chuyện gì quá, cứ để tự nhiên chữa lành nhưng vết cắt.
Thế mới thấy, đôi khi đừng cố sửa đi những vết vỡ (vì càng sửa ắt sẽ càng tệ), hoặc chung sống hòa bình và cẩn thận với những vết vỡ hoặc đừng bao giờ đụng vào chiếc ly ấy nữa.

Ngày vỡ - máu - và những ngổn ngang.

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2020

Anna Dang của Tháng 12 năm 2019

 https://zingmp3.vn/bai-hat/Tinh-Thoi-Xot-Xa-Lam-Truong/ZW6IIZU6.html

Đây là bài hát đầu tiên, từ lúc bắt đầu tập hát mình hát.

Và cũng tròn 1 năm sau biến cố.

Tình thôi, đừng xót xa nữa. Sáng tự nhiên, playlist của Zing lại chạy qua bài này, làm rất nhiều thứ tràn về, ngập tràn trong tâm trí mình.

Có những rúng động, có những sai lệch (đã lâu mình không dùng từ "có lỗi" - chỉ đơn giản, tất cả chỉ là trôi qua bằng mặt cảm xúc, đã thôi bớt dằn vặt bản thân, đã thôi tử tế), có những ngông cuồng ở cái tuổi 30 của năm 2019.

Tròn 1 năm, mình quay cuồng trong công việc, chỉ là một khởi động không đủ nhanh, đủ mạnh, một quãng thời gian mình giam hẳn bản thân vào 1 góc, sợ hãi. Quãng thời gian mà mình cầm chiếc điện thoại của vợ, hay trên con Ipad mà vẫn thấy cái nhắc nhở của vợ mình. Vẫn lạnh người. Quãng thời gian qua, bọn mình đã thay đổi và cố gắng thay đổi, cố gắng bên cạnh nhau, cố gắng nhường nhịn cái tôi của nhau.

Chỉ là, tất cả đang trở lại, mới mấy hôm nay, mình không còn nhìn thấy cái "nhắc nhở" đó nữa, và cũng sắp đến lịch của cái thời khắc mình "lặng người" đấy.

Chào tạm biệt, hãy xóa nhòa những kí ức, trong mình và trong vợ mình. Để cùng nhau đi tới phía trước, và xóa hẳn cái "nhắc nhở" ấy.

Chào tạm biệt Anna, IG ... những thứ mà mình đã tránh nhắc đến trong cả 1 thời gian dài, chỉ vì, sợ nó gợi trong bạn cùng phòng của mình - một ngày đau.

PS: Mình hoàn tất những dòng này, vào đúng lúc mình chẳng biết phải nói như thế nào. Mọi thứ dường như lại bắt đầu, vào chính cái thời điểm, mình muốn tạm biệt nó. Niềm tin lần này, liệu còn vụn vỡ. Vì khi còn chứng minh, là khi giá trị của niềm tin thấp nhất.

Mong an yên - Tháng 12 - Của năm mới - Năm chẵn.




Thứ Ba, 1 tháng 12, 2020

Mùi kiệu phơi

Hôm rồi, đang chạy field ngoài đường, buổi gần trưa, bỗng thấy cái mùi hăc hắc quen thuộc lắm. Nhưng nghĩ mãi chẳng ra mùi gì, chỉ biết mùi ấy đặc biệt quá.

Chạy mãi mới chợt nghĩ ra, liền quay đầu xe lại, hít hà cho đã cái mùi ấy... mùi kiệu phơi.



Mình là 1 tín đồ ăn đồ muối chua, từ dưa cà, mắm và tết với mình nếu không có củ kiệu muối thì vất.

Mà mọi năm, đến giờ này, là mình đang hóng một cái tết. Vì tết là kết thúc 1 chu trình cố gắng một năm, là đến điểm tổng kết doanh thu, doanh số cuối năm để nhận thưởng. 

Nhưng năm nay, tết với mình nhạt nhẹ cho mãi đến hôm gửi thấy mùi kiệu.

Cứ như một năm rong chơi, loay hoay vẫn chuyện tiền nong, nhưng lại chẳng đi tới đâu. 

Rồi chợt nhận ra, liệu rằng, tiền có phải là vấn đề. Việc mình làm đôi khi chỉ vì mình thích thế, lo lắng kiếm tiền cũng chỉ để khiến mình bận rộn và để cái não mình được hoạt động thôi chứ nếu không làm thì cũng chẳng thể chết đói.

Mà đấy, cái điện thoại đang dùng cũng có vẻ hơi chậm, đúng lúc IP12 Pro max chính hãng màu Mint đã được mở bán tại FPT rồi. Đang phân vân là sẽ cà thẻ cho sang hay Ra cây "a tê mờ" gần nhà rút chẵn 40 củ để có cảm giác nhìn mấy bé thu ngân đếm tiền thì liệu có thú vị hơn không?

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2020

Skin in the game from Gấu

 Như các cậu có thể thấy thì group trên ra đời để tạo "skin". "Skin in the game" - tức là sự xuất hiện, nổi bật lên của bản thân nhà bán hàng trước mắt khách hàng. Skin in the game là lý do rất nhiều thương gia hiện tại đăng bài spam khắp vũ trụ mà không có bất kỳ 1 lý lẽ nào thuyết phục khách hàng phải tin vào sp của bạn.



Đúng rồi nè, kinh doanh không phải là bấm máy tính: 1+1=2, nó là 1+1= kết quả bất kỳ mới là vấn đề của kinh doanh. Việc bạn lấy được một nguồn hàng giá rẻ, xong tìm mọi cách tạo skin cho bản thân như là:
"Mình vừa về được 1 lô hàng bị LỖI, nay bán giá RẺ..."
Câu trên có nghĩa là: hàng chất lượng kém, tôi tìm được chỗ xả lô.
Một số bạn nâng cấp cái skin của mình lên thành: "Dù nó rẻ nhưng chất lượng nó không thua hàng mới"
Như vậy, hàng hóa vẫn rất mù mờ về nguồn gốc xuất xứ, khách hàng nhìn sơ qua có thể có người bị ham, bị hố. Nhưng cũng có vô số người khác sẽ trở nên khó chịu, vì họ từng là nạn nhân.
Đừng để người khác ghét hay đánh giá kinh doanh của mình. Hãy cho hàng hóa mình bán một lý do để tồn tại: nó phải trở nên HỮU ÍCH.
Cũng là 1 lô nước hoa, bạn nhập về, hãy xem phần lợi nhuận nâng lên hoặc tách ra 20% làm khuyến mãi. Cho khách hàng được nhìn thấy hương, thấy hoa, thấy mật ngọt để họ bị hút vào.
Thương gia không phải cái vợt ruồi, quơ quào lung tung cào bằng ăn may. Thương gia là cái quạt đèn - tự sáng, tự thơm bơ để khách hàng suy nghĩ về mình.
Thế là từ chuyện 1+1=2 nó trở thành .5 + .2 + .1 + .1.. = 1 - sự toàn vẹn như là một khách hàng bình thường được phục vụ nghiêm túc chu đáo - hãy cho tôi, khách hàng được tận hưởng sự thích thú khi được khuyến mãi, cảm giác dùng sản phẩm thực sự phù hợp với bản thân và người bán hàng không ngại trách nhiệm.
Cái này là một văn hóa, là sự đối xử giữa 2 con người với nhau khi tuân thủ quy tắc giao thương.
Văn hóa khi bán hàng nó trường tồn. Chính vì vậy, mình không chốt sale bằng sản phẩm, các sản phẩm mình bán được chốt sale từ khâu "nhìn thấy" hoặc là "tư vấn" - khách hàng không mua sản phẩm, họ mua niềm tin từ sản phẩm đó, cho họ cuộc sống tốt đẹp hơn.
----
Ngoài văn hóa, còn giá trị về sự chuyên nghiệp, ví dụ như một câu chuyện hài về đỉnh cao bán hàng như sau: https://suno.vn/blog/cau-chuyen-nguoi-ban-moc-cau/
Bạn đã đọc câu chuyện chưa? Nếu là rồi thì người bán hàng giỏi ở trên là người giúp khách hàng nhìn ra điều ẩn sâu bên trong mà họ muốn. Chai nước hoa này nên dùng để đi chym gái hay đi làm, khách nhiều mồ hôi dùng gì cho hợp?
Nếu chúng ta lười, thương gia khác sẽ siêng hộ và tiền họ sẽ tiêu hộ luôn.
Nhiều người sẽ hỏi mình: oh hay anh ơi, em không văn hay chữ tốt, văn vở không được tốt?
Bạn chọn đi bán hàng thì bạn tự cải thiện thôi, hehe. Không ai làm được chuyện đó thay cho bạn.
Bán hàng nó có 1 lằn ranh giữa diễn xuất và chân thành, nhưng ban đầu phải bỏ xuống cái tôi, trở thành một người chăm sóc kỹ từng li từng tí đến khách hàng, tạo ra cảm giác choáng ngợp - nó là sự chuyên nghiệp, khách hàng sẽ không nói gì ngoài: bạn bán hàng kỹ ghê!
Đó là một trong những lời khen tối thượng - khi mà niềm tin của khách hàng đã dành cho bạn rồi!

Thứ Tư, 14 tháng 10, 2020

Chuyện vẩn vơ tối mưa

 Tối. Tối nay hắn có cái hẹn với thằng bạn sau giờ làm. Có làm vài ly bia sau đó vội về nhà với vợ.



Mưa. Dạo này hay mưa tối. Đủ to để hắn phải tìm chỗ trú. Hắn có áo mưa nhưng lại ngại mặc. Mà bình thường thì hắn không ngại mưa. Nhưng tối nay không hiểu sao lại chán cái sự ướt át.
Hắn trú vào hiên của 1 cửa hiệu tạp hoá đóng sớm. Mới hơn 9h tối thì có vẻ hơi sớm với cái thành phố năng động này. Nhìn dòng người qua lại trong mưa cũng hay. Hắn rút điện thoại theo thói quen. Không tin nhắn, bao gồm cả tin nhắn thông báo các chương trình trúng vài trăm cho đến cả tỷ bạc từ nhà mạng. Vài cái notification của facebook. Vợ hắn vừa đăng cái gì ấy. Hắn đọc chu đáo. Bấm like để thông báo với vợ: Anh vẫn thấy em đấy nhé. Và bằng cách gián tiếp báo vs vợ hắn rằng: Anh vẫn sống.
Hắn cất điện thoại. Lại nhìn quanh. Bên kia đường, đối diện chỗ hắn đứng là một tiệm Mát xa. Ánh đèn vàng, hồng đặc trưng. Hắn chưa từng vào đó. Hắn từng là thằng lãng tử, cũng có chơi bời nhưng không dính vào thứ ấy. Cũng giống như với thuốc lá. Hắn muốn giữ cho mình trong sạch (dù chỉ là thử) và phần nào ấy là cái căn cơ hắn dường như không cho nó là thứ bức bách hay thích thú nhất. Đôi khi hắn tự hỏi liệu rằng hắn có vấn đề về thứ gọi là bản năng? Hắn yêu và thích phụ nữ. Nhưng lên giường thì chỉ có vợ hắn. Ngoài ra thì tuyệt đối không. Hắn thích gái đẹp, thích ngắm nhìn, thích chạm vào và hết. Như trò chơi mèo vờn chuột. Không giết, không kết thúc. Hắn thích cái sự lững lờ.
Hay là mình thử? Thử xem nó thế nào! Chắc là thú vị. Đơn giản là bước qua và mọi thứ sẽ được đưa đẩy thôi. Không gì cả. Không gì hết. Cứ mặc đó. Biết đâu lại hay.
Hắn băng qua mưa nhân tiện băng qua đường. Tiện chân đá chống xe trước cửa và bước vào.
Bình thường. Hắn không thấy rạo rực. Kì lạ. Không lẽ hắn Gay (như hắn từng nghĩ: Hắn gay trong tư tưởng). Nhưng đã có gì đâu để rạo rực. Mới chỉ là bắt đầu. Chuyện vui còn ở bên trong. Và biết đâu, đây không phải là lần duy nhất.
Hắn không yêu cuộc sống này lắm.

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2020

Lớn lên là gì?

 

Khi thân - tâm cùng ở một nơi - thì nơi ấy chính là thiên đường

Sáng nay lại muốn bỏ trốn đi đâu đó, rồi ngồi tĩnh một mình.

Nhưng mãi chẳng thể làm lại được như ngày còn "bố đời" dù vẫn thích, và lâu lâu vẫn dấn thân chạy 1 mạch đi những quãng đường rất xa. Nhưng tâm vẫn bận, khách hàng, công ty, công trình, sơn sơn, điện điện .... Vẫn chẳng thể buông.

Đúng là, làm gì có sự thay đổi tính trẻ con khi trưởng thành, thứ duy nhất thay đổi là Trách nhiệm. Chính nó là thứ điều tiết lại tính khí mà thôi. Còn bản chất thì mãi vẫn cứ như trẻ con, thèm kẹo ngọn, thích khác người và chả coi ai ra gì :))

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2020

Vũng Tàu - Lần tìm về với Vô Thường - 2012



 Hắn đến Vũng Tàu lần đó không phải là lần đầu nhưng đó lại là 1 lần đặc biệt. Hắn đến với biển mà không phải vội vã tắm, vội vã về và vội vã làm một việc gì khác trong lý trí. Hắn sống như một người Vũng Tàu. Đó cũng mà lần hắn thấy yêu biển, yêu cái không khí của biển. Với hắn, lúc này biển không còn là những cái nắng rát da, cũng không còn bị bao trùm bởi loại không khí chứa đấy muối biển nữa mà là nơi thật bình yên. Hắn leo núi, hắn tắm mưa trên những con đường cong cong đầy hoa phượng đỏ và hắn sống trong một bầu không khí biển về đêm. Vũng tàu những ngày tháng 6 rất đẹp.

Hắn đến Nơi ấy vào 1 chủ đề Mưa. Tình cờ, hôm ấy vũng tàu cũng đang mưa khi hắn bước vào quán. Quán đông người nhưng hắn thấy hắn đang 1 mình. Chỉ mình hắn với mưa và với Vô Thường.
Hắn chìm trong những kí ức, hắn gặp 1 người với 1 khuôn mặt rất quen nhưng hắn và người đó thì chưa gặp 1 lần. Có con ma biết được đó là ai và khuôn mặt ấy giống ai. Hắn đã tìm được 1 nơi để về, để về khi hắn cảm thấy mệt mỏi và chán... sống. Hắn cho mình 1 quyền Yêu nơi ấy và im lặng khi ngồi đó. Hắn thích cái bàn ấy.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2020

VinID B2B2C

Hôm nay 05/10/2020, VinShop chính thức ra mắt. Dự là sẽ tạo nên sự đổi mới mạnh mẽ, thay đổi lại bộ mặt cho các tiệm tạp hóa trong các ngõ ngách của khu dân cư.


Sở dĩ VinShop tham gia vào cuộc chơi mới này là bởi miếng bánh thị trường bán lẻ đang nằm tại hơn 9000 chợ và 1,4 triệu tiệm tạp hóa truyền thống đang rất lớn, chiếm tới 75% thị phần với doanh số 10 tỷ đô mỗi năm (theo khảo sát của Nielsen) .


Khi một business được triển khai, thường sẽ nhắm thị trường theo 3 cách: Một là, tham gia vào các thị trường sẵn có, chi phí tham gia thị trường này thấp nhưng cơ hội cũng thấp và tăng trưởng không cao, nhiều cạnh tranh. Hai là, tạo hẳn ra một thị trường mới chưa ai tới (như việc FB phát triển internet tại Châu Phi để mở rộng thị trường quảng cáo trực tuyến, hay các startup tạo ra các sản phẩm phục vụ nhu cầu mới vậy), theo cách đi này thì cực kỳ tốn kém và rủi ro cao, tốn thời gian. Cách thứ 3, đó là chuyển đổi thị trường sẵn có sang một hình thái mới, từ đó mở rộng ra. Và VinShop đã chọn đúng cách thứ 3 này, nhằm tận dụng thị trường sẵn có với thế mạnh của mình để dẫn dắt thị trường sang một kiểu mới mà ở đó họ sẽ làm chủ cuộc chơi, vừa nhanh, vừa đỡ tốn kém và ít rủi ro.


Các tiệm tạp hóa vốn tồn tại lâu đời và phát triển rộng khắp là bởi mô hình tiệm tạp hóa có quy mô nhỏ, đơn giản, tận dụng mặt bằng chính là nhà của các chủ tiệm đang ở, nhân công cũng là chủ nhà và người thân nên chi phí vận hành thấp, dễ triển khai. Còn với người mua thì vì yếu tố tiện lợi, sai con sang nhà hàng xóm hay chạy ra đầu ngõ là có thể mua được ngay các mặt hàng nhu yếu phẩm nói riêng hay FMCG nói chung.


Và VinShop ra đời với sứ mệnh biến đổi các tiệm tạp hóa truyền thống thành các tiệm tạp hóa công nghệ, mà ở đó, chủ tiệm tạp hóa có thể dễ dàng tiếp cận với hàng trăm hàng nghìn nhà sản xuất, phân phối mọi lúc (24/7) để lựa chọn đặt những sản phẩm cần bán với giá tốt nhất bằng cách mở app VinShop, từ đó sản phẩm đã chọn sẽ được giao trong vòng 24h, vừa nhanh, vừa đỡ phải đi lại, điều này giúp tạo ra mức giá bán ra vốn đã rẻ vì chi phí vận hành thấp lại càng rẻ hơn vì cắt được nhiều cấp trung gian. Ngoài ra, VinShop còn hỗ trợ biển hiệu, sắp xếp hàng hóa cho các tiệm tạp hóa này và giúp tiệm tạp hóa gia tăng thu nhập nhờ việc kết nối với các nhãn hàng có nhu cầu trưng bày hàng hóa lên kệ của tiệm. Như vậy, những ai đang có nhà mặt ngõ, muốn mở tiệm tạp hóa thì giờ đã rất dễ với sự hậu thuẫn của VinShop.


Chưa hết, với đối tác chiến lược là Techcombank thì có thể thấy ý đồ của VinShop là sẽ triển khai các mô hình tài chính cho SMB, cụ thể là cho các tiệm tạp hóa có thể mua trả chậm hay vay vốn để kinh doanh.


Theo công bố của VinShop thì ngay thời điểm ra mắt, họ đã làm việc được với hơn 20.000 tiệm tạp hóa và sẽ còn nhiều hơn nữa trong thời gian tới. Với việc sở hữu VinID thì...bùm, các tiệm tạp hóa sẽ ngay lập tức biến thành điểm chấp nhận thanh toán VinID Pay, nơi các khách hàng có thể dùng VinID thanh toán, tích điểm, thậm chí sau này cho vay cá nhân luôn.


Đúng là không thể đùa với những cái đầu tỷ phú. Họ luôn luôn tạo ra những cuộc chơi lớn, tác động mạnh mẽ đến toàn ngành. Nói chung là hoan nghênh và ủng hộ, vì dẫu sao người dân cũng sẽ là người được hưởng lợi mà.


//Anh em chưa biết VinShop hoặc muốn đăng ký thì tìm hiểu thêm ở đây này: https://vinshop.vn

#VinShop #VinID #Taphoathoicongnghe

5 lời nói dối vĩ đại ảnh hưởng nghiêm trọng đến mindset của bạn




Bạn có bao giờ nói dối không? Trong giao tiếp, trong làm ăn, trong cuộc sống, tất cả? Thật khó mà trả lời là KHÔNG. Thật khó để có thể nói rằng “Tôi không có điều gì để dấu bạn cả.”


Ai cũng có cái vỏ bọc riêng của mình. Chúng ta nói dối không gì khác chỉ là đang che dấu cái vỏ bọc đó của mình mà thôi.


Nếu công an ma túy không biết cách nói dối thì có lẽ xôi và gà luộc đã trở thành 2 món chủ lực tháng 2 lần rồi


Nếu Tàu Khựa không nói một đằng làm một nẻo có khi kinh tế nó đã không mạnh như vậy


Nếu diễn viên/người mẫu không đánh lừa con mắt của người hiếu kỳ bằng photoshop thì ai sẽ là người ngắm, ai sẽ là những người theo dõi trung thành đây?


Nếu…


Không phủ nhận chúng ta nói dối để mọi thứ trở nên tốt hơn. Nhưng đôi khi những lời nói dối nghe được lại trở thành thứ ăn sâu trong tiềm thức của bạn, nó hình thành nên mindset của bạn, nó thay đổi suy nghĩ của bạn.


Dưới đây là những lời nói dối vĩ đại nhất mà bạn có thể nghe từ miệng bất cứ ai, ở bất cứ nơi đâu trên đất nước này.


1.Tránh xa chất kích thích


Những người nói với bạn câu này chẳng hiểu cái chết tiệt gì về chất kích thích cả.


Chất kích thích: Là các chất khi đưa vào cơ thể làm tăng cường hoạt động của hệ thần kinh trung ương.


Điều này có nghĩa rằng tất cả những chất có tác dụng như định nghĩa trên đều là chất kích thích. Vậy nếu giờ tôi sử dụng một loại chất nào đó giúp bản thân hoàn thành công việc hoặc mục đích đặt ra thì liệu nó có là thứ tôi nên tránh xa?


Thuốc lắc, cần sa, ketamin, cocaine đều là những thứ bị cấm tại Việt Nam thế nên tôi không muốn bàn chi tiết. Tuy nhiên các nghiên cứu gần đây cũng cho thấy cần sa có khá nhiều ích lợi, chẳng hạn khiến con người vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, thậm chí còn là chất chống tế bào ung thư phát triển.


Còn phía bên này là rất nhiều thứ khác không bị cấm và hoàn toàn hợp pháp khi sử dụng tại Việt Nam. Đành rằng mỗi thứ đều có mặt lợi và mặt hại, nhưng thử hỏi có thứ gì không gây hại nếu bạn lạm dụng?


Tôi thường uống 1 ly bạc sỉu (một loại cafe sữa) vào mỗi sáng. Nó giúp tôi tận hưởng vị giác đang chảy trong miệng, ngoài ra nó cũng giúp tôi tỉnh táo cả ngày làm việc


Trước đây khi căng thẳng tôi thường rít một điếu thuốc. Nhiều người nói rằng vô dụng, nhưng với tôi nó vô cùng hữu ích. Ít nhất là trong những tình huống cấp bách


Tôi thường uống một lon bia Sapporo vào mỗi bữa tối. Nhờ nó mà tôi cảm thấy mình ăn ngon mồm hơn và ngủ tốt hơn. Ngoài ra thời gian làm chuyện ấy cũng khá hơn khi có nó


Trong bữa tiệc bạn bè, không có 1, 2 chén rượu chắc mấy thằng chỉ nhìn nhau, tặc lưỡi, lườm nguýt, rồi đường thằng nào thắng ấy về


Không có chất kích thích bạn chỉ là chính bạn, cũ rích, vô vị, và nhạt toẹt. Thế nên thay vì nói “tránh xa chất kích thích” hãy nói “không lạm dụng chất kích thich” hoặc “sử dụng chất kích thích đúng chừng mực.”


2.


“Người lớn nói thì phải nghe”


Ông già tôi là một real man, ông sống thật với bản thân và gia đình, ông không chạy theo tiếng gọi của vật chất và quyền danh để có nhiều thời gian hơn bên vợ con. Đó là lý do tôi vô cùng tôn trọng ông, từ sâu thẳm trong trái tim này…


Nhưng “nói gì là phải nghe” á? CÒN LÂU!!!


Chỉ vì ai đó nhiều tuổi hơn bạn, nhiều kinh nghiệm sống hơn bạn là người khác có quyền nói gì cũng được? Chỉ vì bạn bé tuổi mà những ý kiến của bạn không được tôn trọng, thậm chí không ai mảy may quan tâm?


Mỗi chúng ta trải nghiệm cuộc sống rất khác nhau. Sinh ra với mỗi ADN khác nhau, môi trường sinh sống khác nhau, giai đoạn phát triển khác nhau… Vậy thì làm sao chúng ta có thể giống nhau được? Làm sao chúng ta có thể nghe bất cứ thứ gì từ một người có những trải nghiệm khác chúng ta về bất cứ thứ gì được?


Bạn nên tôn trọng người lớn tuổi, bởi tuổi tác có thể cho người ta quyền được như vậy. Nhưng nghe theo ư? Có lẽ phải xem xét đã.


3.Just be yourself


Đây là câu nói từ nước ngoài, thực chất nó không tồn tại trong ý niệm của người Việt, nhưng dần dần nó ngày càng được tiêm kích vào đầu các bạn trẻ ngày nay rất nhiều. Từ những trung tâm rèn luyện kỹ năng, cho tới trường học, những câu truyền tai nhau, status Facebook, v.v…


Tôi mà giữ câu nói này cho mình thì giờ chắc không có đủ 5 dòng văn để chia sẻ với bạn


Tôi mà giữ nguyên câu nói này cho mình thì giờ cái bản tính nhút nhát, thiếu tự tin, phát cuồng vì gái, blah blah blah chắc vẫn giữ nguyên hiện trạng.


Tôi cần phải thay đổi chứ không thể vẫn mãi là mình, cũ kỹ và kém hấp dẫn như vậy được.


Thực tế thì đây chỉ là câu nói tự mình an ủi bản thân mình mà thôi. Vài người đẻ ra là có khiếu tán tỉnh phụ nữ, trong khi đó hầu hết là không. Vậy thì thật là thảm họa nếu vẫn giữ cho mình suy nghĩ như vậy. Ai cũng muốn lấy vợ đẹp, nhưng nếu không cải thiện bản thân thì sẽ chẳng có phép lạ nào xảy ra cả.


Thực tế thì tôi cũng chẳng tài nào nhớ nổi mình trông thế nào năm 20, 21 tuổi nữa rồi. Chỉ nhớ đó là cả một sự thay đổi lớn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần.


 4.“Tán gái là phải trồng cây si”


Ngay từ khi còn bé tôi đã lờ mờ nhận ra phương pháp tán tỉnh của thanh niên thời bấy giờ, đó là “đẹp trai không bằng chai mặt.” Mình cứ trồng cây si, kiểu gì cũng có ngày nàng cảm động trước tình cảm của mình.


Có thể ngày xưa phương pháp này hoạt động, vì theo ý kiến chủ quan của tôi thì ngày xưa dân cư thưa thớt, chờ mãi không thấy ai tới nên các nàng đành ưng thuận những anh chàng “trồng cây si.” Tuy nhiên hiện tại thì khác nhiều rồi. Các nàng ngày nay có quyền lựa chọn, không chỉ 1, 2 lựa chọn đâu mà hàng tá những lựa chọn các bạn ạ.


Do đó cái phương án “trai chung tình” thật khó mà áp dụng khi xung quanh cô ta có quá nhiều vệ tinh, những người giàu tiềm năng và giá trị hơn bạn.


Ngoài ra, nếu xét về sự thu hút (attraction) cũng hoàn toàn vô lý trong bối cảnh này. Theo đó, sức hút của bạn TỒN TẠI/KHÔNG TỒN TẠI ngay từ những lần gặp đầu tiên. Sức hút chỉ dần dần mất đi chứ ít khi mà nó từ từ tăng lên lắm. Thế nên, ngay từ những phút đầu gặp mặt cô ta đã có thể quyết định rằng mình thích/không thích bạn rồi. Vậy thì chẳng có lý do gì mà phương pháp trên hoạt động cả.


Bạn chỉ nên áp dụng nó khi cô ta không có ai theo đuổi trong một thời gian dài mà thôi. Còn không thì quên nó đi…


5.Bạn có thể trở thành bất cứ thứ gì mình muốn


Xin lỗi phải phủ nhận điều này, nhưng bạn không thể trở thành bất cứ thứ gì mình muốn được đâu.


Nếu cao dưới 1m60 bạn không thể chơi bóng chuyên nghiệp. Nếu thấp hơn 1m75, liệu bạn có thể trở thành người mẫu? Nếu không có sức khỏe tốt, liệu bạn có thể lọt vào top 100 người lên Sao Hỏa không trở về?


Thật vui vì có những thứ mà chúng ta có thể rèn luyện và cải thiện được. Chúng ta thoát khỏi bóng dáng ngày hôm qua để trở nên tự tin và lôi cuốn hơn. Nhưng thực sự thì có những thứ chúng ta KHÔNG THỂ CẢI THIỆN được, chẳng hạn như chiều cao, khả năng cảm thụ âm nhạc, khả năng thiết kế, mê tín dị đoan, v.v…


Tuy nhiên nếu giấc mơ không thể trở thành hiện thực. Bạn vẫn có cơ hội khác để chinh phục giấc mơ của mình.


Có thể chiều cao không cho phép bạn trở thành người mẫu chuyên nghiệp, nhưng bạn vẫn có thể trở thành nhà thiết kế tài ba. Có thể bạn không đủ khả năng để trở thành vận động viên chuyên nghiệp, nhưng bạn vẫn có thể trở thành huấn luyện viên, bình luận viên, hoặc đơn giản chỉ là cây viết về mảng thể thao.


Thế nên dù cho mọi thứ có không hoàn hảo theo cách mà bạn nghĩ, thì vẫn có cách để bạn tự thỏa mãn đam mê của chính mình.

Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2020

Chuyện con chữ.

 


Ngày bé, tầm thời gian lúc mình đang học lớp 7 hoặc 8. Có lần trong lớp bồi dưỡng HSG Toán của trường, mình rảnh tay lại ngồi viết lời cho một bài hát dựa trên nền nhạc có sẵn của một bài khác - ngày trước hay có trào lưu kiểu thế. Cũng hí hoáy viết, gạch, hát thử rồi cuối cùng cũng ra nguyên bài hoàn chỉnh. Nhưng lúc đấy cứ thấy nó thiếu chất, từ ngữ hoặc sáo rỗng, hoặc lại hoa mĩ trên trời quá. Đến giờ mới hiểu, vì lúc ấy thứ trải nghiệm bản thân, sự va vấp của mình còn ít ỏi quá. Có văn chương, chữ nghĩa thì vốn dĩ cái chất liệu vẫn phải nằm ở đời thực. Vì suy cho cùng Chất liệu làm nên con chữ, không phải là những chữ cái mà chính là xúc cảm được tôi rèn qua từng trải nghiệm

Hiến máu



Lần đầu mình đi hiến máu đến vào 1 sáng buồn đời.

Như mọi buổi sáng thời sinh viên, chân dép lê, thân đeo cái cặp chéo ngang vai, trong đó cũng chỉ có 1 cuốn sách đọc chơi, 1 cuốn giáo trình, 1 cuốn tập và 1 cây viết (ngày bé balo ít đồ chơi hơn giờ).


Lê bước lên giảng đường ĐH Kinh tế TPHCM, cơ sở B.

Trong đầu chưa vội nghĩ đến tiết học chán òm vì cô bạn gái đang giận. Cũng nhẩm tính ghé vào thư viện ngồi đọc sách và ngắm gái hết giờ ra chơi mới vào lớp. Ấy thế mà mình chợt nhận ra một khu vực ngay sân trường, đông vui quá, nhiều gái xinh trai đẹp quá. Hóa ra là buổi huy động máu toàn trường của TT Hiến máu nhân đạo TPHCM.

Thế là cũng không nghĩ nhiều, bản tính muốn thử cái mới nó trỗi dậy. 

Mình nhanh chóng phi thân lao vào đám gái xinh trai đẹp ấy. Cho đến khi cây kim to thật to đâm vào bắp tay mình, mình mới chợt hiểu ra... "Hiến máu là mất máu và không mong có ngày nhận lại."

Từ ngày ấy, cứ có lịch và đủ thời gian chờ giữa 2 lần hiến máu là con tym mình lại râm ran cái cảm xúc lần đầu đâm chích.

Và với mình, cảm giác thích thú nhất của cả 1 buổi hiến máu là nhìn cây kim to thật to đâm vào bắp tay và chứng kiến máu ào ra cái đám dây rợ, phủ đầy nó, căng phồng và rất ấm.

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2020

Sự kì thú của việc uống rượu

 

"Thật ra thì những cuộc uống rượu kỳ thú nhất là lúc người ta uống một mình. Bởi vì bản chất mọi cuộc rượu, đến một mức độ nhất định, đều là để người ta đối thoại với bản thân mình - cho dù có bao nhiêu người xung quanh đi nữa. Họ nói cho bản thân mình nghe, dù là lảm nhảm, và không còn nặng nề ý thức về những điều xung quanh nữa."

Chuyện về những chiếc lồng đèn.

 Chuyện về những chiếc lồng đèn.



Hôm rồi vk ck mình dẫn 2 đứa nhóc đi rước đèn và xem múa lân. Con bé thì ngay từ đầu đã không chịu cầm lồng đèn vì sợ nóng vì đây là lồng đèn nến - trong khi trước đó nó vẫn chơi cái lồng đèn điện, nhạc um sùm.
Thằng anh lớn hơn, có vẻ hào hứng hơn với lửa, còn thủ theo ít nến để lỡ có cháy hết. Ấy vậy mà vừa mới tới đám lân, không thấy một chiếc lồng đèn nào được mấy đứa nhóc khác cầm, kể cả điện lẫn nến. Thằng nhóc vội vàng đưa luôn cái lồng đèn cho mình cầm. Không phải con không thích chơi nữa mà là vì nó không muốn khác đám còn lại. Dù có vài ánh mắt của mấy đứa con nít cũng háo hức nhìn cái đèn trên tay nó.

Nhớ lại ngày bé, mình cũng thế cũng không muốn khác mọi người, chỉ là thứ mình khác bọn nhỏ là mình không có lồng đèn và cái quần mình có vết vá - thì lại không sửa được như lúc này.
Qua câu chuyện trên mình rút ra 3 điều:
1. Thứ ngày bé mình thích không chắc con mình sẽ thích.
2. Thứ ngày xưa mình nghĩ là có giá trị, truyền thống, xyz thì không có nghĩa là thời điểm này con mình phải có nó. Hãy để nó sống thời đại của nó, lựa chọn của nó, chứ không phải sống lại những hồi tưởng của bố mẹ nó.
3. Bạn sẽ không dạy được bọn trẻ, chúng sẽ lớn lên trong vòng tay bạn bè chứ không phải bàn tay của bố mẹ. Nên hãy chỉ làm bạn với nó, đừng làm bố mẹ nó. Bạn thì có lúc chơi với nhau, có lúc sẽ đánh quả lẻ - vừa vui mình, vừa vui nó.

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2020

21/9/2019

 Mình có vợ. Vừa tròn 5 năm lẻ ít ngày.



5 năm với rất nhiều sự thay đổi kể từ ngày đầu cô ấy chính thức bước vào cuộc sống với mình: chung nhà, chung giường, chung gối, chung mấy đứa nhỏ và chung rất nhiều thứ khác. Nó làm thay đổi thói quen sinh hoạt hàng ngày, ép mình phải thích ứng từ mấy cái sở thích uống bia, đá banh, đọc sách cho đến việc lựa chọn công việc, khu vực làm việc.
Và mình tin rằng, việc về ở chung với mình cũng làm cuộc sống cô ấy thay đổi hoàn toàn.
Mình nhớ mãi mồi câu mình dùng khi tán tỉnh cô ấy: "Anh sẽ kể em nghe chuyện người, chuyện đời, chuyện thiên văn đến địa lý, chuyện phiếm mình viết và người khác viết. Tất cả chúng sẽ luôn khiến em cười." Nhưng khi bước vào cuộc sống của nhau thì câu chuyện hi sinh và điều chỉnh bản thân mới là câu chuyện chính và thường xuyên bao trùm tất cả. Khiến cả mình và vợ đôi khi mãi loay hoay, đôi khi lười nghe luôn cả tiếng nhau vì những lo toan và bận rộn.
Mình nửa muốn vợ mình của ngày xưa - ngày cô ấy chưa phải lo toan về cuộc sống gia đình.
Nửa còn lại thì mình đang cảm thấy rất yêu vợ mình của thì hiện tại, yêu những đứa con của cô ấy mang họ mình, và yêu gia đình nhỏ mình đang có.
Chúc mừng sinh nhật Gia Đình. Chúc "Đình" vạn thọ trường tồn và mãi yêu.

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2020

Giọt sương

 Sáng sớm đọc mấy truyện ngắn của Nguyễn Huy Thiệp. Ngang qua mấy đoạn tả thiên nhiên, hương xuân chợt thấy hơi thở của những ngày xưa.

Ngày bé mình có một khu vườn nhỏ. Lúa, hoa mười giờ, mào gà và nhiều thứ cây khác giờ chỉ còn cảm nhận và hình ảnh nhập nhoè trong trí nhớ. Thực ra cũng không biết hết tên của chúng, chỉ đi xin của đứa bạn. (Nhiều nhất vẫn là xin của thằng Binh Nguyen :)

Giữ đều nhịp thở, nhắm mắt cố níu lại khoảng thời gian đó. Mùi thơm của đất, của cây cỏ sáng sớm. Cái không khí sao trong lành, yên tĩnh. Tay khẽ ướt vì lướt qua những vạt cây nhỏ còn đầy những giọt sương. Sáng của một cậu trai nhỏ có tâm hồn trên mây xen lẫn sự lệch lạc của tuổi mới lớn.

Đã bao lâu rồi mình không còn thấy giọt sương đọng trên lá?



Thứ Hai, 24 tháng 8, 2020

Smartphone và phụ nữ

19/8/2014

Sáng nay ngẫm lại thấy 2 cái thứ ấy có quá nhiều thứ tương đồng trong việc nó ảnh hưởng thế nào đến 1 thằng đàn ông. Từ cách cư xử lẫn cảm xúc khi đối xử với smartphone và phụ nữ. Và chính smartphone và phụ nữ cũng có những điểm giống nhau đến không ngờ
1. Điểm giống nhau giữa smartphone và phụ nữ: Lúc mới mua (quen) cả smartphone và phụ nữ đều mượt mà, tinh tươm, lung linh và kích thích. Sau đó 1 thời gian, cũ dần và phát sinh nhiều thứ phiền toái đi kèm theo thời gian sử dụng.
2. Đại đa số đàn ông đều mê và thèm có được 1 chiếc Smartphone (đủ chủng loại từ IP, BB đến Lumia, Samsung, LG ...). Về nhan sắc lẫn cấu hình thì tùy ý thích và điều kiện của mỗi người. Nhưng tựu chung lại 1 điều Chúng đều khiến đàn ông phát sốt với cái mong muốn chiếm hữu.
3. Khi mới sở hữu 1 chiếc smartphone mơ ước, khối thằng tốn từ 3 - 7 ngày để vùi đầu trải nghiệm, vọc vạch, đê mê với thứ đang có trên tay. Rồi thì cá nhân hóa chiếc smartphone, đem theo và khoe vs tất cả bạn bè.
4. Sau 1 thời gian, mọi thứ bắt đầu nhạt dần và phiền toái ngày càng nhiều lên: Chiếc smartphone này hay nóng quá, pin mới xài mau hết, chơi game lag quá, mặt kính có vết trầy xước, hết lung linh .... Tầm 1 năm sau, lại tiếp tục khát khao 1 chiếc smartphone khác, đời mới hơn, lung linh hơn, cấu hình lẫn ngoại hình đều NGON hơn. Và lại kích thích cái sự tìm tòi, vọc vạch và trải nghiệm mới.

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2020

Khói

Đêm về khuya.

Khói vây quanh.
Bóng đêm phủ mờ.
Lạc bước.
Thèm vòng tay
Để ôm ấm.
Để vỗ về.
Và để yêu thương.

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2020

"Khi tôi 50"

Khi con 18, thì tôi cũng đã 50 (tôi sinh con vào năm 32 tuổi), 1 đứa con là đủ rồi. Con tôi đã học xong trung học, muốn chọn nghề gì học thì học, muốn đến sống nơi đâu thì sống, nó có thể mượn tiền của chúng tôi học ĐH, hoặc nó không học ĐH cũng được, đời là của nó, sướng khổ gì nó quyết định. Vợ chồng tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Cả 2 chúng tôi tuổi trẻ vẫy vùng, đi làm sớm. 18 tuổi đã ra đời vừa học vừa làm thêm. Rồi chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể làm, đi tất cả những nơi trong phạm vi tài chính mình cho phép, công việc sự nghiệp đã để lại nhiều thành tựu cho đời, giúp đỡ bao nhiêu người rồi. Để có đỉnh cao của sự nghiệp, chúng tôi mỗi đêm chỉ ngủ 5-6 tiếng, danh vọng mệt nhoài để chứng minh năng lực....vậy là đủ cho tuổi trẻ. 50 tuổi, chúng tôi đã có 32 năm làm việc miệt mài.
Quay lại nhìn thành phố, nơi tuổi trẻ của chúng tôi. Mọi thứ càng ngày càng tệ hơn, bê tông quá nhiều thay thế cây xanh, nhà cửa và nhà cửa xếp lớp, xe cộ nối đuôi nhau trên đường. Hàng triệu triệu máy điều hoà phả hơi nóng và hàng triệu triệu tấm tôn từ những mái nhà, khiến thành phố ngột ngạt bức bối như 1 cái lò khổng lồ. Ấy là chưa kể những thứ mắt thường không nhìn thấy được như bụi siêu mịn hay tiếng ồn. Chúng tôi quá ngán cảnh tượng ra đường là người đông như kiến, đi ra đi vô tù túng với mấy bức tường xi măng 5x20, những con đường trải nhựa tổng hợp loáng nắng trưa, cả tiếng còi hụ của xe cứu thương cứu hoả mỗi ngày, những tin tức giật điện thoại giật giỏ xách trèo tường vào nhà ăn trộm khiến người về hưu rất ngại ra đường. Tôi phải rời xa nó, chắc chắn như vậy, dù phần lớn bạn bè tôi không dứt được vì vẫn còn tham, sân, si hay đu theo con cái, làm phiền chúng nó dưới vỏ bọc tình thương. Tôi chắc chắn sẽ bán tất cả để về quê sống. Phố phường nhộn nhịp xô bồ là thiên đường của vài người trẻ tuổi thích náo động, nhưng là địa ngục của người từ lúc nghỉ hưu. Dù có điều kiện y tế chuyên môn sâu không tốt bằng ở phố lớn, nhưng tôi nghĩ mình đã sống khoẻ mạnh và nếu bị bệnh nan y, thì tôi cũng vui vẻ và thanh thản ra đi, không cố kéo dài sự sống trong tình trạng không khoẻ mạnh.
Vợ chồng tôi sẽ tìm một thị trấn thật nhỏ nào đó mà cả 2 đều thích để an dưỡng, vẫn gần bệnh viện nhưng dân cư thật ít để bớt ồn ào, khói bụi. Tôi sẽ có 1 cái nhà nhỏ khoảng 80m2, một cái vườn khoảng vài ba trăm mét vuông nữa là đủ. Trước nhà trồng hoa, sau nhà trồng rau, bữa cơm nhiều rau tự trồng, nhiều đậu và nấm, trứng, và lâu lâu tôi sẽ ăn những con cá biển nhỏ kho lạt với dứa, tuyệt đối nói không với thịt. Chế độ sống vậy sẽ ít bệnh tật hơn.
Tôi sẽ nuôi một hai con chó, mỗi ngày đạp xe, tản bộ, hầu như không dùng điện thoại di động, không quấy rầy người khác, cũng không lên FB coi người này người kia, quan tâm chi thế thái nhân tình và chuyện xã hội để bức xúc mỏi mệt. Chỉ cần một bữa sáng cà phê, 1 ấm trà chiều, và một người hiểu tôi bên cạnh đi đến cuối đường, vậy là quá đủ. Con cái tôi, chúng nó rảnh rỗi thì về thăm, tôi sẽ không bắt buộc nó có nghĩa vụ này nghĩa vụ nọ với mình. Tôi sinh chúng ra, nuôi dưỡng đến lúc 18 tuổi, và tuỳ nó quyết định nó sẽ sống ra sao sau đó.
Tôi sẽ trồng nhiều hoa và rau quanh vườn, nuôi vài con gà mái để sáng sáng đi nhặt trứng. Buổi sáng dậy sớm, tôi sẽ cắt hoa vào cắm trong bình để trên bàn cà phê ngoài hiên, mỗi ngày 1 chủ đề. Rau củ quả nhiều, tôi sẽ cắt treo trước nhà, ai ăn thì ghé lấy chứ tôi không bán. Tiền hưu và tiền để dành, tôi dùng để sống TỐI GIẢN (HƠN MỨC GIẢN DỊ). Chỉ có vài cái bát, vài cái tô, vài đôi đũa, cái mâm, 2-3 cái nồi. Tôi không sắm sửa vật chất gì thêm để chật chội ngôi nhà. Chỉ có gạo là tôi phải mua, mà vợ chồng tôi cũng sẽ ăn ít cơm. Ngay cả tiền điện cũng không có, tôi cũng thiết kế điện mặt trời để sử dụng, 1-2 tấm pin chục triệu có thể đủ dùng cho nhà 2 người.
Khi tôi 40, tôi sẽ chuẩn bị cho nghỉ hưu. Khi tôi 50, tôi nhất định sẽ gác mọi thứ lại, có lấy thêm cũng không đủ thời gian xài. Tôi sẽ đi đến một nơi như vậy, không xa hoa, không rộng lớn, an dưỡng quỹ thời gian còn lại của cuộc đời, chỉ là 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc 30 năm (nếu tôi thọ 80 tuổi). Tôi sẽ liên hệ với trung tâm an táng, nếu chúng tôi mất đi, thì hoả táng cho sạch sẽ. Đất đai dành cho thế hệ sau, chúng tôi đã đi qua trái đất 1 lần và không lấy thêm gì của trái đất nữa, ai mồ to mả đẹp là có tội với con cháu đời sau vì chết là hết, cớ gì còn dành đất của chúng nó. Cái nhà đó, con tôi nó về lấy cũng được, hoặc nó không lấy thì tôi hiến làm thư viện cho địa phương. Một đời người, với tôi, vậy là quá đẹp. Đẹp ở chỗ đã buông bỏ rất kịp thời để sống an nhàn tâm trí tuổi gió heo may xế chiều"
(bài viết của bạn trong team kiến trúc Trắng mà Hà thấy hay, nay đăng lại cho các bạn đọc).
Fb Lily Trần

Ba ngày trước sinh nhật con gái - là con gái phải biết tự thân.

 

Nếu yếu đuối là thiên quyền của con gái, thì tự thân là vốn quý để nâng giá trị bản thân của con.

Tự thân là một phương án dự phòng không thể hoàn hảo hơn cho con, trong cuộc đời đầy sự biến đổi, đôi khi là lừa dối này.
Khi con đủ tự thân, con sẽ có 1 cuộc sống của riêng mình, làm điều con muốn, yêu người con yêu và tự lựa chọn trong mọi quyết định của mình.
Khi tất cả buông bỏ con, kể cả ba - là người đàn ông nguyện chờ con khi con trở về một cách không vụ lợi, nhưng ba cũng có những giới hạn của một con người. Thế nên, đừng trông chờ vào ai, kể cả vào ba. Hãy tự tạo cho mình một nền tảng để đứng vững: cả tinh thần lẫn vật chất.
Hãy yêu bản thân nhiều hơn một chút. Hãy hi sinh vì người con yêu nhưng luôn giữ lấy phần an toàn cho mình bằng việc tập một thói quen cho sự tự thân, học hỏi những kĩ năng, tích lũy cho mình những giá trị bản thân - thứ chẳng ai có thể lấy mất của con.
Vì sau cùng, chúng ta chính là lựa chọn của chính chúng ta. Khi chúng ta gặp bất hạnh, chính chúng ta phải là người giải quyết nó. Chứ không phải ai khác - người trực tiếp hay gián tiếp gây ra nó.
Yêu con. An Nhiên của ba.

Thứ Hai, 10 tháng 8, 2020

Ghi chép lại from Hắn

11/8/2013

Tưởng nhánh hoa tàn xưa đã chết
Ngày xa tháng bận thoáng chút quên
Ngờ đâu mưa nguồn tuôn nước mát
Hoa lại đâm vàng một góc sân.

11/8/2012
"The woman who follows the crowd will usually go no further than the crowd.
The woman who walks alone is likely to find herself in places No one has ever been before." - Albert Einstein

Cứ sau mỗi cuộc nhậu đêm như thế. Hắn cảm thấy mình cô độc quá, cuộc sống hắn cũng bình lặng, bình lặng ở mức đơn điệu. Tiếng một ai đó đã không còn gọi tên hắn. Hắn nghe đâu đó có tiếng bước chân em về. Dịu dàng ôm hắn từ phía sau, hít sâu vào mái tóc hắn. Hắn sẽ quay lại khe khẽ đặt lên môi em một nụ hôn.
Chợt tiếng mưa ngoài hiên làm hắn chợt tỉnh giấc. Hắn nhạy cảm quá sao, tâm hồn hắn sao lại dễ dao động chỉ bởi 1 tiếng mưa.

Hắn lại thèm, thèm có 1 gia đình. Hắn thèm có nơi để hắn về vào những ngày cuối tuần. Trong lòng hắn lại dậy sóng...

Hắn đang sống trong quá khứ hay hắn chỉ đang dùng cái quá khứ để nuôi những cảm xúc của hắn. Hắn biết những quy luật, biết những phản ứng của cảm xúc, hắn hiểu rõ chúng. Có lẽ nào... Hắn không nhớ em nhiều như những gì hắn nói???

Một ngày trước sinh nhật con gái.


An Nhiên
Ba đã cân nhắc rất nhiều về cái tên này khi quyết định đặt nó cho đứa con gái đặc biệt của ba.

An Nhiên là 1 cái tên đẹp. Nhưng vì một vài lý do nào đấy người ta thường tránh đặt một cái tên thật đẹp cho 1 đứa con gái, hoặc nếu có chọn thì sẽ gọi ngoài bằng 1 cái tên khác.
Ba không tin cũng như không muốn điều đó. Ba chỉ tin rằng Ai cũng có quyền mưu cầu cho mình điều tốt đẹp. Và chúng ta hạnh phúc khi còn có quyền chọn lựa. Ba đã chọn nó cho con.

An Nhiên, đừng lo lắng, Cuộc sống vốn thế, vốn luôn thay đổi, nhiều khó khăn. Đã sinh ra trong cõi này thì ta đã nằm trong đó, chịu sự chi phối của nó. Quan trọng là biết chấp nhận, biết thay đổi, biết tự thân sống cùng nó.

Biết cách sống an nhiên giữa cuộc đời này con nhé. Vì cuối cùng, an nhiên hay không an nhiên nó phụ thuộc vào chính con mà không một ai khác.

Con phải nhớ rằng: Con là 1 đứa con gái đặc biệt, yếu đuối là 1 thiên quyền của con, tự thân là vốn quý tích lũy và con là An Nhiên.

Năm ngày trước sinh nhật con gái - Là con gái phải biết cách yếu đuối

 


Là con gái, con có quyền được yếu đuối. Nó là thiên quyền của con, không ai được tước đoạt nó.
Nhưng con gái à, khi con yếu đuối, cũng chính là lúc con dễ bị tổn thương nhất. Thế nên, con chỉ được yếu đuối với những người con thực sự tin tưởng, những người sẽ không phương hại đến con khi con mệt mỏi nhất. Còn lại, vẫn hãy cứ yếu đuối. Nhưng là 1 sự yếu đuối theo cách chủ động nhất.
Bất cứ người đàn ông nào, cũng có 1 bản năng che chở và sự tự tôn để mong muốn được che chở cho người phụ nữ của mình. Hãy mạnh mẽ khi họ đối xử không tốt với con, và tinh tế thể hiện sự yếu đuối khi con thấy họ cần thể hiện cái thiên quyền ấy của mình.
Cuộc chơi phải là của con. Đừng mù quáng hay quá ngông cuồng để chơi cuộc chơi của 1 gã đàn ông không tử tế. Hào nhoáng đó, hấp dẫn đó nhưng sẽ cực kì nguy hiểm cho con.
Ranh giới giữa con mồi và kẻ đi săn chỉ nằm ở sự chủ động chờ đợi.
Và hãy nhớ, nếu ngoài kia giông tố quá, thì luôn có 1 người đàn ông tử tế ở nhà đang sẵn sàng chờ con quay về - An Nhiên của ba.

Bảy ngày trước sinh nhật con gái - Con gái là một điều đặc biệt

 



Việc sinh ra con không có quá nhiều sự lúng túng, sự hồi hộp như lần đầu của ba. Có lẽ là vì điều kiện tốt hơn, có lẽ vì ba và mẹ chủ động chào đón con chứ không phải như lần của đứa anh hai ồn ào và khó đoán của con. Dù cuối cùng con cũng đủ chủ động để tự chọn ngày ra với thế giới này.

Ba không để tâm lắm vào việc ba muốn có con gái hay con trai. Ba chỉ quan tâm những đứa con của mình được vui vẻ, được hạnh phúc và được là chính thứ mình muốn.

Cho đến gần đây.
Thực sự, có con gái với ba là một điều gì đó rất đặc biệt. Nó khá mới mẻ với một người trẻ như ba. Nó là những váy, là kẹp tóc, là khuyên tai và rất nhiều thứ linh tinh của con gái...
Và con gái à, con là đứa con gái duy nhất khiến ba không chắc về việc ba sẽ làm, về cách sẽ đi cùng con như thế nào trong tương lại. Vì dạy 1 cậu con trai thành một người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ sẽ dễ hơn rất nhiều để làm cho 1 cô gái hạnh phúc. Đặc biệt đó là con gái mình.

Nhưng thôi cứ vui và tận hưởng những điều tuyệt vời mà con đang mang lại cho ba trước đã. Chúng ta còn cả đoạn đường dài phía trước để đi cùng nhau đúng không An Nhiên của ba?

Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020

Cám ơn "lão" - người luôn gây áp lực cho ae!!!

 

Trước giờ mình toàn có những anh/lão sếp tử tế. Người thì dạy mình cách làm và yêu sản phẩm. Người thì dạy mình "làm sao để sống" trong thị chiến trường.
Còn "lão" này thì...
Cho đến gần đây, mình luôn phải thầm cảm ơn lão sếp cũ của mình.
Ngày còn chạy thị trường cho lão, mỗi lần lão đi thị sát với ae là tâm thần ae luôn hoảng loạn. Đồ chơi phải chuẩn bị thật kĩ, thật chu đáo, chỉnh chu. Rồi đến gặp khách hàng phải bài vở, thông điệp truyền tải phải rõ ràng và đầy đủ mục tiêu. Hình ảnh trên shop phải đẹp đẽ, sạch sẽ bất thường cho đến bất ngờ. Rồi bất cứ chương trình nào được chạy thì phải thật nhanh, thật quyết liệt và phải có kết quả tốt nhất.
Ngày ấy, mình thì không chửi thầm nhưng vẫn luôn cảm thấy áp lực và có đôi chút ngột ngạt.
Ấy thế mà giờ thì mình lại thấy thật dễ chịu vì từng có khoảng thời gian ấy. Vì nhờ NHỮNG YÊU CẦU CAO của lão đã tôi rèn cho mình rất nhiều thứ. Kiểu như một dạng nội công được tu luyện rất lâu nay đã trở nên thâm hậu. Việc phải chỉnh chu, phải kĩ lưỡng, phải thật nhanh và thật khắc khe trước mỗi cuộc bán hàng đã trở nên bình thường như hơi thở - với mình.
Cám ơn "lão" - người luôn gây áp lực cho ae!!!