Cover

Cover

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

Nắng SG cho một tháng 4 về


Có những ngày vừa bước ra khỏi văn phòng, rảo bước chậm rãi trên con đường ra bãi giữ xe, có những bông hoa vàng tươi tắn rung rinh đùa nghịch dưới ánh mặt trời như thiêu đốt. Ta chợt nhận ra: "Cái nắng tháng 4 năm nay của Sài Gòn sao mà phóng khoáng, giữa trưa nắng như đổ lửa xuống con đường"
Cái nắng SG thực sự khủng khiếp với rất nhiều người, cái nắng gắn liền với nóng, mồ hôi ướt áo, cảm giác khô rát... thế nên nó ít gắn với những sự lãng mạn, những câu chuyện giàu cảm xúc (ít nhất là trên những mảng văn thơ mọi người hay đọc hoặc viết), mà thường gắn với sự than phiền, cáu bẳn của con người.
Ấy thế, nếu để ý chút, SG đẹp lắm trong cái nắng chói chang: sắc hoa rực rỡ, góc cafe cóc dưới những tán cây ngay Hồ con rùa mát rượi, ánh nắng len qua tán lá xanh mượt đầy sức sống thích thú nhảy múa, trêu đùa dòng xe đang lướt qua.
Và nếu được đặt lại tên cho 2 mùa mưa nắng của SG, tôi thích 2 cái tên: Mùa tình và Mùa vui đùa hơn.

Để cảm nhận hết cái nắng của tháng tư, tôi mượn lời bài hát để các bạn của tôi có thể tưởng tượng ra nó nhé.
"Tháng tư về, gió hát mùa hè Có những chân trời xanh thế.
 Mây xa vời, nắng xa vời Con sông xa lững lờ trôi.
 Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng Hát giấc mơ nào xa lắm
 Em mong chờ, mãi mong chờ Bao nhiêu vẫn cứ đợi anh.
 Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ Quanh co lối mòn hoa dại nở.
 Chỉ mình em bên anh, bên anh"

PS: Cuối tuần hãy cứ để tâm hồn mình thanh thản, hãy tìm cho mình một góc để lắng nghe NẮNG để rồi hít thở cho căng tràn hương vị của thứ năng lượng tuyệt vời ấy - chất sống.
Gửi chút thứ chất sống gây nghiện ấy đến Hà Nội thân yêu.

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Thang-Tu-Ve-Khanh-Linh/ZWZ9ZWOW.html

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

From Thảo Diễm

Một nửa còn trong ngõ
Sáng chiều hai buổi em đợi anh
Một ít còn vương trên áo
Sương sớm mài vạt tóc em hoang
Một chút đâu đó rên đoạn tình vắng
Em lạc mất anh như cái bóng chưa có hình.
Thảo Diễm

Người chờ ngay trước cửa Đông
Chờ người cửa Bắc chờ ko thấy người
Đông qua Bắc cũng xoay vòng
Mùa sen nở nốt thiệp hồng chờ ai.
Thảo Diễm

Tập đếm

Thế là hắn đếm. Hắn đếm từng lời sỉ vả mà người đời nói về hắn. Một, hai, ba... cũng sắp đến hàng trăm rồi. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Thậm chí hắn còn thấy thích thú khi bọn họ, nói về hắn như 1 thằng du mục, sống lang thang chẳng biết đâu là bến bờ. Hắn tự cười với đời và tự nhủ rằng: Chắc gì bọn họ đã sống một cuộc sống. Hay chỉ đang cố gắng đóng cho tròn vai diễn của cuộc đời và rồi chết đi lặng lẽ.
Hắn cũng từng chọn cho mình một cách sống khéo léo, diễn một vở kịch của riêng hắn. Nhưng giờ thỉ chẳng cần nữa. Hắn đa sầu đa cảm, hắn cũng từng có một tình yêu, một tình yêu đẹp. Nhưng cuộc sống, cái gọi là cơm áo gạo tiền đã cuốn mất đi tình yêu của hắn.
Mất đi thứ mà hắn trân trọng nhất, hắn lao vào, sống, hút lấy tất cả những nhựa sống. Hắn cười nói, gào thét. Hắn mệt mõi với những cuộc tình. Nhưng lúc nào hắn cũng cảm thấy đắng ngắt, nghẹn lại mỗi khi có cơn mưa vào bất chợt lướt qua hắn. Hắn yêu mưa, hắn muốn làm những cơn mưa.
Đôi khi hắn tự hỏi mình. Nên hận em hay nên quên em????

Giấc mơ hạnh phúc

Sáng hắn dậy, hắn thấy dịu nhẹ sau một giấc mơ. Một giấc mơ mà vòng tay này siết chặt người mà hắn yêu thương. Hắn mơ thấy nụ cười của người ấy. Và bất giác hắn cũng cười. Có lẽ trong giấc mơ đêm qua hắn cũng cười như vậy. Hắn thấy sao sángnay thời tiết SG lại dễ chịu như vậy. Cũng quá lâu rồi, hắn chẳng ôm ai kể từ cái ôm ấy. Hay hắn đăng tin tìm bạn gái nhỉ??? Một ý nghĩ vui đùa chợt lẻn vào khối óc của hắn
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Mo-Mot-Hanh-Phuc-Hien-Thuc/ZWZCW6A9.html

Câu chuyện: Tình yêu, Tiền và Đàn Bà.

Một buổi tối buồn - tức là không có gì quá đặc biệt. Anh nhân viên văn phòng quyết định dùng tiền cho bữa tối nay để đổi lấy vài chai bia. Ngồi nhấm nháp từng giọt bia, anh chợt nhớ đến một câu chuyện anh đã được nghe ở đâu đó. Câu chuyện: Tình yêu, Tiền và Đàn Bà.

Tại một vùng quê nọ, có một ngôi làng Khó Khăn. Cuộc sống trong ngôi làng ấy rất vả, đất đại căn cỗi quá, người dân trong làng bọn
chen, giành nhau từng miếng sống. Trong làng, có một chàng trai trẻ mang tên là Tình Yêu. Tình yêu cũng cố gắng tồn tại, cố gắng sống. Nhưng chàng lại đang mang trong mình một tâm hồn nghệ sĩ. Một thứ tâm hồn quá xa xỉ và dường như không phù hợp với đời sống nơi vùng quê ấy.

Chàng đa cảm, chàng say đắm một cô gái. Nàng tên là Đàn Bà. Đàn Bà cũng cảm thấy quý mến Tình Yêu. Tình Yêu và Đàn Bà đã có rất nhiều thời gian hạnh phúc bên nhau. Nhưng Tình Yêu yêu cái đẹp, yêu sự trung thực, yêu một cuộc sống thanh bần hơn là một cuộc đời bon chen. Nên rất lâu rồi, những gì anh cố gắng làm, có gắng gói gọn cũng chỉ họa may mới nuôi đủ bản thân anh. Nhưng anh thấy hạnh phúc, anh hạnh phúc vì anh là Tình Yêu

Mẹ nàng Đàn Bà thấy con gái mình quen với Tình Yêu lại đâm lo lắng. Mẹ nàng có tên là Lý Trí. Bà Lý Trí thường nói với con gái mình rằng: Bố mày ngày xưa cũng giống thằng Tình Yêu lắm. Rồi tao lấy ổng, tao phải đứng ra lo tất cả, mệt mỏi lắm con à. Đàn Bà không biết vì nghe mẹ hay chính bản thân Đàn Bà cũng đang có những lo lắng cho cuộc sống mà cũng dần từ chối chàng Tình Yêu. Nàng hỏi chàng: "Liệu rằng anh có lo được cuộc sống cho anh không? Anh có chắc là sẽ lo cho em trong làng Khó Khăn này được không? Câu hỏi sao mà vật chất quá, Tình Yêu chẳng thể trả lời được. Vì anh biết, những gì nàng ám chỉ là chính xác.

Thế rồi Đàn Bà cũng nhanh chóng kiếm cho mình một người đàn ông mới. Người đàn ông mà theo mẹ nàng - bà Lý Trí cho rằng đó là một người đàn ông phù hợp và sẽ có thể chăm sóc cho Đàn Bà. Người đàn ông ấy tên là Tiền. Tiền giàu có. Cũng chả ai quan tâm là vì sao Tiền giàu. Vì Tiền là con của một gia đình nhiều của, hay vì hắn khéo léo, hắn khéo léo hơn nhiều người nên hắn giàu? Họ chỉ biết là: À, từ nay Đàn Bà sẽ có một tấm chồng tốt để làm chỗ dựa.

Tình Yêu cay đắng lắm. Cay đắng quá đâm ra hắn hận. Nhưng hận ai, hận tên Tiền vì Tiền giàu quá nên đã cướp mất Đàn Bà của hắn? Nhưng Tiền có làm gì đâu, người đàn ông ấy dường như là vô tội. Hắn quay qua hận bà Lý Trí, bà ta chỉ biết đến sự giàu có, sung sướng của vật chất. Nhưng bà ấy làm vậy cũng là vì lo hạnh phúc cho Đàn Bà thôi - sự lo lắng của một bà mẹ. Không lẽ hắn hận Đàn Bà - người mà hắn đã và đang yêu da diết. Nhưng hắn có tư cách gì để giận Đàn Bà. Đàn Bà nói đúng mà. Ốc còn không mang nổi mình ốc, thì lấy cớ gì để đèo bồng. Thôi, đúng rồi. Hắn phải hận Hắn. Hắn hận thằng Tình Yêu...

Tự nhiên nhớ đến đây, anh nhân viên văn phòng lại buồn. Không lẽ những thứ anh đang theo đuổi cùng phù phiếm và sẽ chợt tan ra như chuyện của chàng Tình Yêu??? Hì, không lẽ hắn nên giấu nhẹ những cảm xúc và sống là một ai đó để có được Đàn Bà của hắn??? Hắn chợt cười với ý nghĩ: Cũng có khi đã đến lúc của sự thay đổi rồi. Nụ cười sao mang vị đắng của bia!!!!

Trích: Nửa kia của Hitler

"Chỗ trú ẩn tốt nhất cho những ham muốn xác thịt của hắn là những người đàn bà ngoại tình.
Lũ gái điếm làm việc lạnh lùng như một tay kỹ sư, thường xuyên vụng về và không bao giờ có cảm xúc.
Bọn gái tơ thì quá chú trọng đến bản thân mình, quá ám ảnh bởi ý nghĩ trao thân là trao cả tuổi trẻ của mình nên khó có thể trở thành bạn tình tốt.
Đám điệu đà thì chỉ là những cô gái trẻ đang già đi và khóai
sưu tập đàn ông.
Những người phụ nữ độc thân lâu năm, cô nào không ưa chế ngự người tình thì thường đi tìm một tấm chồng chứ không phải một nhân tình.
Tóm lại chỉ những người phụ nữ có chồng là đang đắm mình trong một trạng thái nữ tính vừa phải; ổn định về mặt xã hội nhưng chưa hòan tòan thỏa mãn; đã biết chuyện chăn gối nhưng chưa được vẹn toàn, quen hơi đàn ông nhưng vẫn còn tò mò, những người phụ nữ ấy biết ơn tình nhân tạm thời của họ chừng nào người ấy còn là tình nhân và tạm thời..."
Trích: Nửa kia của Hitler

Chúng ta chỉ là tình nhân, Em nhé!!!!

Hắn thích đi bộ. Cũng chẳng hiểu vì sao hắn thích thế. Có thể là vì tính tình hắn đủng đỉnh, hay chỉ đơn giản đi bộ cũng như một môn thể thao vậy. Nhưng chắc chắn đi bộ khiến hắn bình tâm hơn, khiến hắn suy nghĩ nhiều hơn. Hắn thích chọn những con hẻm lớn, nhưng vắng lặng vào lúc đêm. Hắn thích một mình lững thững bước dài trên nhưng con hẻm ấy. Chỉ có ánh đèn đường vàng vọt và hắn. Tĩnh lặng. Ấy là cái không gian. Nhưng trong hắn thì đầy hình ảnh, cũ có, hiện tại có và có cả những thứ ở thì tương lai.

Đêm nay trăng sáng, sau một ngày dài với cuộc sống. Hắn lại trải mình trên con hẻm ấy. Hắn nghĩ đến chiếc xe mang biển số 77 FA 5831 hắn vừa nhìn thấy khi đang chạy vòng trong thành phố này. Chiếc xe không đặc biệt. Nó là một dòng xe cũ, rất cũ rồi. Nhưng hình ảnh chàng thanh niên, một tay ôm con phía trước, một tay cầm lái chở 1 cô vợ. Gia đình ấy chắc không khá giả, nhưng có vẻ họ hạnh phúc. Người vợ không xinh, thân hình có vẻ như hơi "đẫy đà"
sau khi sinh nở theo cách tự nhiên nhất. Nhưng nụ cười của người phụ nữ ấy rạng rỡ với khuôn mặt thật sáng. Họ trò truyện gì đó với nhau. Biết đâu chỉ là những câu chuyện về cơm áo, về bình sữa cho đứa con sắp tròn một tuổi.

Hắn cười. Cười vì hắn thấy vui vì hạnh phúc của gia đình ấy. Nhưng đâu đó trong nụ cười có hắn có chút vị đắng. Người con gái hắn từng thương có vẻ như không có cùng mong muốn như hắn. Một mong muốn chỉ như người đàn ông hạnh phúc kia. Hắn là một tuýp người chuộng sự nhẹ nhàng, bình tâm trước cuộc sống xô bồ, không quá bon chen, không quá cố gắng. Với hắn, sự thiếu thốn 1 chút là hạnh phúc. Em xa hắn cũng vì điều ấy. Hắn không hận, mà chỉ buồn.

Đêm nay, sẽ là một giấc mơ mang tên một người con gái khác. Người con gái của hiện tại, người con gái hắn yêu và sẽ yêu nhiều như những gì hắn có thể. Và quan trọng, người con gái ấy sẽ cùng hắn vun đắp một cuộc sống hạnh phúc. Hạnh phúc theo quan niệm của hắn và người hắn yêu. Hắn chúc Em hạnh phúc. Với hắn Em sẽ là một kí ức đẹp không màu hồng. Chiếc áo ấy hắn vẫn mặc. Nhưng nếu có ai hỏi dòng chữ viết trên đó là gì. Hắn sẽ chỉ trả lời. Nhẹ nhàng thôi. Đó là tên của một người. Sẽ không còn là câu trả lời của ngày xưa nữa.

Chúng ta chỉ là tình nhân, Em nhé!!!!
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nguoi-Tinh-Tram-Nam-Tuan-Hung/ZWZ99A6D.html

Vì sao Tiền có giá trị?


From: Hắn lúc 10:00 AM ngày 18/10 tại văn phòng công ty

"Tiền là tiên là phật
Là sức bật lò xo
Là thước đo lòng người
Là nụ cười tuổi trẻ
Là sức khỏe ông già
Là bước đà hy vọng
Là cái lọng che thân
Là cán cân công lý"

Đấy là mớ các giá trị của Tiền. Tiền không là cũng như không mua được TẤT CẢ nhưng nó GẦN NHƯ là TẤT CẢ.
Tiền - Là sức bật cho các vấn đề cần sự nhảy vọt. Tiền tạo ra các động lực cho con người thoát ra khỏi sức ì của bản thân. Giúp mọi người mỗi sáng tỉnh dậy, sẽ tỉnh hẳn những cơn mộng mị để lao vào công việc, công việc kiếm tiền. Bà mẹ trẻ, con vừa tròn 4 tháng cộng thêm 9 tháng 10 ngày nặng nhọc trước đó cũng tranh thủ quay lại công ty. Nam thanh nữ tú mọi ngành nghề cũng hồ hởi, háo hức lao vào vòng quay của những khu đô thị lớn. Tiền làm cho những làng nghề truyền thống vốn chỉ dùng sức lao động và nguồn nguyên liệu có sẵn thì giờ trở nên linh hoạt hơn, sản lượng cao hơn, đáp ứng nhu cầu THỊ TRƯỜNG hơn…
Lòng người giờ cũng không cần 10 năm hay 50 năm mới biết được. Tiền cân đo đong đếm được tất cả. Anh nhân viên này TỐT với sếp mình hay không phụ thuộc tất vào giá trị món quà trên tay anh ấy. Chàng trai này có thật lòng hay có xứng đáng là chồng TƯƠNG LAI của mình không phải được thể hiện bằng thái độ GA LĂNG của chàng ấy. Còn khái niệm GA LĂNG lại là cả một vấn đề to thật to cần phải bàn trong dịp khác.
Tiền tất nhiên cũng có những giới hạn của nó. Tiền không bao giờ mua được tuổi trẻ và sức khỏe. Nhưng Tiền có thể làm rất rất nhiều điều khác để che lấp cái hạn chế này. Tiền giúp những người trẻ có thể duy trì những nụ cười. Bằng nhiều cách, có Tiền luôn khiến cho giới trẻ bớt ưu phiền, bớt những lo toan. Tất nhiên họ sẽ có những nụ cười.
Tiền tạo ra những vỏ bọc hào nhoáng, đẹp lung linh trong mắt người đối diện. Ngay cả cái gọi là công lý cũng chỉ nghiêng về hướng nhiều Tiền.
Tiền tuyệt vời và Tiền tạo ra những điều siêu tưởng cùng tiên và phật thời hiện đại.
NHƯNG Tiền vì sao lại có những giá trị tuyệt vời như vậy? Phải chăng chính là sự lo lắng từ những điều bất ổn đến từ TƯƠNG LAI???
Ai cũng sợ có những điều mình không thể kiểm soát được trong tương lại. Cũng chẳng ai có thể biết được hôm nay mình khỏe mạnh, mọi người xung quanh mình thật tốt với mình nhưng liệu điều đó sẽ tồn tại mãi mãi hay không??? Thế thì cách tốt nhất là hãy tự trang bị cho mình một gói báo hiểm trong tương lai. Và loại bảo hiểm này chỉ được đảm bảo bằng rất nhiều Tiền. Cuộc sống hiện tại khó khăn, với rất nhiều nguy hiểm luôn sẵn sang ập đến. Để bảo vệ mình cũng cần có rất nhiều tiền. Chúng ta đang lo sợ bản thân mình, người thân của bản thân mình gặp nguy hại. Con cái mình không có ngôi trường tốt, bạn gái mình, vợ mình không có một chiếc áo đẹp để mặc đi dạo phố…
Vì vậy Tiền luôn là 1 động lực khủng khiếp để chúng ta TỒN TẠI. Chúng ta như những con người đang đi dưới mưa. Luôn sợ bị nước mưa làm ướt, bị nước trên mặt đường bắn lên chân tay chúng ta. Chúng ta khổ sở gò bó mình trong những chiếc áo mưa, né tránh những vũng nước và khó chịu khi bị xe bên cạnh chạy qua làm vắng những vết bẩn lên người.
Sẽ dễ chịu hơn rất nhiều nếu chúng ta xác định luôn rằng chúng ta sẽ ướt và sẽ tắm mưa.
Nếu có thể bình tâm trước những sự việc và học cách chấp nhận nó thì có lẽ Tiền sẽ mất dần những giá trị.

Gửi đến em - Vợ tương lại của anh


Trước em, anh cũng từng có bạn gái. Nhưng chưa bao giờ anh có một hình mẫu nào để chọn bạn gái cả. Mọi thứ chỉ được bắt đầu bằng những cảm xúc và một chuỗi những sự kiện là hậu quả của cảm xúc được quyết đị
nh ấy.

Nhưng cũng đã đến lúc chọn bạn gái để làm vợ của anh. Chọn vợ thì cần có vài tiêu chí em à.

Anh cần một người vợ hiền nhưng không ngốc. Để vợ anh có thể chia sẻ với anh nhiều thứ, để mỗi tối về khi đầu ấp tay gối, anh có thể tâm sự nhiều điều với vợ mình. Vợ anh sẽ hiền để có thể cho anh dựa vào khi anh mệt mỏi, để anh đi lang thang đâu đó một mình mà vẫn chỉ lo lắng cho anh nhưng sẽ hiểu anh cần điều đó. Em hiền để hai ta sẽ không bao giờ phải to tiếng, phải giận hờn nhau thật lâu. Nhưng đừng quá hiền để cuộc sống gia đình trở nên nhàm chán em nhé. Em sẽ biết giận dỗi, biết cách gọi anh về mỗi khi anh rung rinh, xao xuyến một ai đó mà không phải là em.

Anh không cần một người vợ quá xinh trong mắt người khác, chỉ cần vợ anh xinh trong mắt anh. Vợ anh cũng không cần giỏi giang biết nấu nhiều món ngon, vì anh rất dễ ăn đấy và anh tin con của chúng ta cũng sẽ giống anh. Sẽ chỉ thấy đồ ăn mẹ chúng là món ăn mãi không chán vì các món giống nhau nhưng không bao giờ có cùng một mùi vị khi chúng được làm ở những thời điểm khác nhau . Và vì một điều quan trong hơn: nó được nêm một thứ gia vị riêng: Vị gia đình.

Anh cũng không cần em phải là một người phụ nữ đảm đang: sáng dạy sớm giặt đồ, sau bữa ăn rửa chén, dọn dẹp nhà cửa luôn sạch sẽ. Anh cũng sẵn sàng dậy sớm hơn một chút để em có thể ngủ thêm cùng 1 chút đó. Anh sẽ bớt giờ bù khú với bạn bè lại để về sớm cùng em. Anh sẽ dẫn em theo trong những cuộc hẹn mà anh biết rằng em cũng sẽ thoải mái cùng anh khi ở đó. Nhưng một lần nữa em nhé, nhớ rằng đôi lúc anh phải ở một mình ấy.

Em yêu à, anh sẽ không thương hại em vì em ngốc đâu. Mà em cũng không ngốc mà đúng không? Em là người phụ nữ mà anh yêu, có thể không là nhất (chỉ có thể thôi nhé) nhưng sẽ là người phụ nữ anh sẽ ở bên cạnh đến cuối đời.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Buc-Thu-Tinh-Dau-Tien-Tan-Minh/ZWZ99I9I.html

Va chạm

Một cú va chạm mạnh. Rất mạnh vào cạnh sườn hắn. Đầu hắn giật mạnh và đập hẳn vào bậc thềm sát bên sân bóng. Hắn cảm thấy đau đớn đến tột cùng, đau hơn bất cứ lần nào hắn đau trước đó. Hắn há miệng, cố gắng đớp lấy từng miếng không khí. Không chút hy vọng. Hắn nghe bạn bè gọi Hắn, người cười tưởng hắn giỡn, người sốc hắn lên cố gắng để Hắn thở. Hắn từ bỏ, trời tối sầm.

Hắn tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong phòng của Nội Hắn. Căn phòng rất mát, gió từ chiếc máy quạt phía cuối giường khiến Hắn cảm thấy dễ chịu. Tiếng Nội hắn vẫn ồm ồm từ phòng ngoài. Hắn nghe rất rõ, vẫn là câu chuyện trà nước, chuyện ông hàng xóm mới mất và Hắn nghe thấy cả tiếng Nội đang rít thuốc lào - Hắn thích cái âm thanh ấy. Hắn ngủ tiếp, tận hưởng.

Hắn chạy thật nhanh trên con đường không một bong người. Hai bên đường chỉ là những dãy phố vô hồn. Con đường và những dãy phố vốn đã rất quen thuộc với Hắn. Con phố mà hàng ngày Hắn vẫn chạy qua nó sao hôm nay lại nhìn Hắn gầm gừ như một con thú hoang muốn nuốt chửng Hắn. Không một bong người, có lẽ chính điều đó làm Hắn sợ chăng? Hắn vẫn tự nhủ “Trong cuộc sống vốn nhiều biến động thì luôn có những điều nguy hiểm”

Hắn chạy trốn vì điều gì hay Hắn đang chạy trốn chính Hắn? Hắn cảm thấy sợ mọi thứ, Hắn không còn đủ tự tin vào bản thân mình. Hắn cảm thấy bất lực. Chợt Hắn nhớ lại quãng đời Hắn đã trải qua. Sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ đều khắc khe, giám sát và hướng cho Hắn mọi con đường. Người ta thường đổ cho hoàn cảnh để lý giải những gì mình đang có trong hiện tại. Nhưng thực chất nó chỉ là chất xúc tác hay chỉ như một môi trường cho các chất đã vốn tồn tại trong mỗi con người tác dụng và sinh ra các tính cách. Dù gì đi nữa, Hắn bây giờ như một mớ hỗn độn. Hắn vừa chạy vừa hồi tưởng trong sự mệt mỏi, vô vọng và sợ hãi.

Chợt tối và sang lại. Hắn thấy mình đang đứng giữa chúng bạn. Có cả những đứa từng bắt nạt Hắn, cảm giác tức giận và sợ hãi lại ùa về mạnh mẽ.
Chớp mắt, Hắn thấy hình ảnh 3 thằng có vẻ mặt đáng ghét ấy, vây lấy Hắn, trêu trọc, đấm, đánh đuổi Hắn. Hắn ước mình có thể với tay và đấm thật mạnh vào mặt từng đứa. Thường thì những kẻ không có khả năng tự thay đổi cuộc sống theo ý mình thì lại càng có thật nhiều những ý nghĩ vượt xa HIỆN THỰC. Hắn chợt nhớ về AQ.

Chuyển cảnh. Hắn quay về thực tế mà Hắn đang phải trốn chạy. Hắn thấy mình chạy thật nhanh nhưng chẳng thể thoát ra cái không gian của khu phố đó. Phía trước Hắn là một màu tối – đen ngòm. Màu Hắn từng rất sợ khi còn là một đứa trẻ.
Nhìn ngang, giật mình, lạnh đột ngột sau gáy, Hắn nhận ra một người song hành cùng Hắn. Vẻ mặt đáng sợ. Hắn cũng chỉ biết là Nó đáng sợ và không thể mô phỏng. Nó thay đổi và luôn nhìn Hắn cười – cười ma quái. Có lúc Nó giống Hắn nhưng rồi thoắt cái Nó đã trở thành một bộ mặt lạnh lùng với hàm răng trắng đục và gương mặt đầy vết lởm chởm kinh người. Hắn nhớ lại những giấc mơ của mình. Hắn – một người có khả năng tưởng tượng. Những giấc mơ của Hắn luôn nhiều hình ảnh, nhưng lộn xộn, lộn xôn như mớ suy nghĩ của Hắn ngày thường vậy. Hắn cảm thấy mình trẻ con quá để có thể sắp xếp mọi thứ. Hắn còn mơ thấy cả những giấc mơ mà khi xưa Hắn cũng từng mơ. Có những giấc mơ tiếp diễn nhau, mơ trong mơ. Hắn sợ cả những giấc mơ của Hắn.

Giật mình, thoát ra khỏi những duy nghĩ về những giấc mơ ấy. Hắn chợt nhận ra Nó đã biến thành một khuôn mặt thật quen nhưng Hắn vẫn chưa thể nhận ra đó là ai. Đầu óc Hắn lúc này không thể lục lọi ra một hình ảnh nào đế quy chiếu và so sánh.
Ánh mắt buồn, không sinh khí, mặt tái mét chẳng còn chút máu. Chắc là Nó cũng như Hắn cũng đang sợ một điều gì đó chăng ? Bỗng nhiên, Hắn nhận ra trước mặt Hắn là một vực thẳm với đầy lũ dòi bọ gớm giếc bám đầy trên thành. Hắn bất lực, buông mình lao xuống vực với đầy sự kinh sợ nhưng cam chịu.

Hắn nhận ra. Hắn chết. Chết cả trong mơ lẫn thực tại.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Speeding-Cars-Imogen-Heap/IW86IFUF.html

4 tiếng trước Sinh nhật em trai

7:59PM 16/7/2013. 4 tiếng trước sinh nhật em trai Lê Hiếu trên nền nhạc Những ca khúc hay nhất của Lệ Quyên 

Dự định là tối anh sẽ viết cho chú, đại khái cũng có cái gì đó chào đón ngày mừng chú bắt đầu tuổi Đôi mươi. Nhưng nằm hồi lại nghĩ thôi, hay tối mai làm vai chai. Nhưng cuối cùng thì anh cũng đã ngồi làm cái chuyện ấy.

Gửi đến chú

Cái tuổi đôi mươi nó đẹp lắm chú à, anh trải qua rồi (mới cách đây có vài năm thôi) và còn rất nhớ cái cảm giác ngày ấy. Tuổi ấy là tuổi của sự lạ lẫm, mò mẫm, bốc đồng và đầy tình cảm. Chú cứ thỏa sức mà trải nghiệm, cũng chẳng có lần thứ 2 đâu.

Anh vẫn còn nhớ cái bản mặt của chú lúc còn bé: đen đèn, mặt nhỏ và miệng chú thì khỏi nói =)) ... hơi nhọn tí. Nhưng từ bé anh rất thích cái tính chú: thẳng thắn, ăn to nói lớn (cái mà anh lại chẳng có). Ai đời 2 ae nói chuyện với nhau trong phòng, chỉ có 2 ae trong đêm tối mà mồm chú cứ oang oang, mấy lần anh phải nhắc bé bé thôi. Chú cũng chẳng câu nệ gì hàng xóm hay ai cả, chú thuộc loại thích thì nhích. Chú khác hẳn anh từ màu da, ngoại hình lẫn cả tính cách. Nhưng quan trọng chúng ta vẫn giống nhau ở cái gọi là máu mủ - nên vẫn yêu thương nhau da diết.

Anh lại mắc cái bệnh lảm nhảm rồi. Thôi, ngắn gọn Chúc chú có cái tuổi Đôi mươi đáng nhớ. Anh trai chú. Thằng đầu tiên trong series Hiếu của dòng họ Lê Trương
Lê Trương Khắc Hiếu - Lê Trương Trung Hiếu - Lê Trương Minh Hiếu.
Anh xin phép up tấm này tặng chú =)). Thời chú còn ẤU TRÂU
PS: Hình ảnh đã bị gỡ sau 10s up, do khổ chủ sợ gái chê =haizzz.

Một chút


Đôi khi sự thiếu hụt lại khiến cho một cuộc sống trở nên đáng sống và muôn màu hơn.
Hồi bé đi học, bố chỉ cho 500đ. Mà giá mua cái gì cũng 500đ là nhỏ nhất: gói mì tôm ăn sống hay ly nước xanh đỏ có thật nhiều đá, gói cá khô tẩm cái vị ngọt ngọt cay cay hay quả cóc ngâm ứ nước bọt. Mỗi ngày là một sự lựa chọn, đong đếm trong cái suy nghĩ cỏn con.

Lớn chút, cũng đi học đại học. Có cái USB 128 MB, xài hết 3 năm đầu (đến khi nó hư). Chép cái gì cũng phải chọn lọc, bỏ này, chép kia. Phải rất suy nghĩ để 128 MB cũng là đủ. Thế mà thằng bạn có cái USB 2G mà cứ nói là không chép đủ. Suy nghĩ.

Vào chuyên ngành, điểm hơi thấp một chút. Cũng khiến sự lựa chọn phải cẩn trọng hơn, phân tích bản thân kĩ hơn và đưa ra những quyết định chắc chắn hơn. (với 1 chút may mắn và 1 lời khuyên của 1 người chưa từng gặp mặt, cuối cùng cũng chọn được một ngành CỰC phù hợp với bản thân)

Ra trường. Đi làm. Lương cũng được vài củ, có cái USB cũng 2G (giờ thì ngta dùng cái ít nhất là 4G @@). Tất nhiên cũng phải gói gọn, đắn đo (nhưng thoải mái hơn trước, xông xênh hơn trước) thì nó cũng đủ. Phải hy sinh chút, đánh đổi chút. (Như tối nay, đắn đo mãi giữa bữa sáng và 2 lon bia cho tối nay :))

Thiếu chút đôi khi lại hay, khiến con người có những chọn lựa, ép bản thân phải chọn thứ quan trọng, cần trước ít cần sau. (lâu lâu xông xênh theo cảm xúc, có chút gì đó mới lạ, hay hay) Lâu ngày thành 1 thói quen, một khả năng sắp xếp, lựa chọn và quyết định.

Nhu cầu là cái có giới hạn nhưng giới hạn của nó to quá, rộng quá nên cứ tạm coi là không giới hạn. Nguồn cung thì có giới hạn. Rất cám ơn cái sự "thiếu một chút" ấy.

Ngày kỉ niệm

Mình từng thấy rất nhiều đôi yêu nhau tổ chức ngày kỉ niệm 1 năm, 2 năm và n năm yêu nhau. Ngày kỉ niệm thì hay rồi, ngày đánh dấu 1 kỷ niệm đẹp, ngày của 1 quá khứ vui vẻ. Ta kỉ niệm là để nhắc nhớ nhau về 1 cái đã từng xảy với cả 2 người, nhắc nhớ về ngày 2 đứa chính thức xem nhau là "người yêu". Vậy mà mình lại chẳng làm gì cho những ngày ấy (bao gồm luôn cả sinh nhật mình). Mình có cảm giác hơi lười để bắt đầu làm 1 điều gì đó. Mình quả thật là một thằng tệ hại thì phải, 1 thằng khiến bạn gái mình cảm thấy chạnh lòng trong chính những ngày kỉ niệm ấy. Mình đang có vấn đề gì đúng không?

Cái nghề :D

Tối qua lịch sử nó lại tái diễn. Ngồi làm vài cốc bia với ông anh cùng bạn của ông nhân dịp thôi nôi thằng cháu.

Bạn anh í hỏi: Thế em giờ đang làm gì hay còn đi học?
Mình: (vẫn cách trả lời cực nhanh và hơi tửng) Em bán xoong chảo
Bạn anh í: Mặt biến sắc cực nhanh, tỏ vẻ nghi ngờ, im lặng và cười gượng.
Mình: cũng hơi quen với viêc này 
Được ông anh vui tính thêm vào: Trước nó bán dao cơ. Giờ thấy nguy hiểm với công an làm dữ quá nên chuyển nghề đó =))

Nhân ái hay sòng phẳng?

Chúng ta nên được nuôi dưỡng bằng lòng nhân ái hơn là sự sòng phẳng

Đứa em trai bạn mình, trong một lúc tức giận đã đập nát chiếc điện thoại đang cầm trên tay. Nó là sinh viên và dĩ nhiên chẳng kiếm đâu được tiền để thay một cái mới với những thằng như nó (chưa làm thêm hay biết tiết kiệm). Đó là chiếc điện thoại gia đình cho nó khi mới lên thành phố học.

Bạn mình, nhờ mình tư vấn dùm mấy chiếc BB cũ để mua cái khác cho thằng em. Số tiền không lớn, chừng vài trăm ngàn và câu chuyện nhỏ thôi.

NHƯNG mình rất không đồng tình với việc này. Tư tưởng của mình là phải để cho đứa em đó nhận lấy hậu quả do chính mình gây ra. Phải để cho nó hiểu rằng, không thể cứ phá để rồi có người khác vụn đắp lại, nhận hậu quả thay cho nó. Vì mình biết nó đã từng ăn chơi, từng đánh nhau, đập phá và chẳng sợ gì. Mình biết đó là vì sự bồng bột, hiếu chiến của tuổi mới lớn và thiếu tình thương của mẹ từ bé.

NHƯNG đó không thể mãi là lý do để vẫn lo lắng, chăm sóc cho nó mà không chịu buông nó ra, để nó tự sống, tự đứng lên khi vấp ngã, tự chịu trách nhiệm và giải quyết mớ rắc rối của chính mình. Nếu điều đó mãi tiếp diễn nó sẽ chẳng bao giờ trở nên mạnh mẽ và có trách nhiệm với bản thân. Với mình, nếu không vấp ngã thì bạn chẳng bao giờ có cơ hội để lớn (vấp ngã để có thể nằm luôn hoặc TỰ đứng dậy nếu bạn đủ khả năng)

Chỉ khi mình nhận ra, sự vui sướng khi đứa em đó nhận lấy điện thoại từ tay chị nó. Cùng lúc mình được nghe từ một người anh lớn hơn:

"Hãy sống chân thành thì bạn sẽ nhận được sự chân thành. Hãy yêu thương để nhận được sự yêu thương."

Chợt nhận ra, nếu cứ như mình nghĩ thì rất có thể đứa em sẽ lớn, nhưng nó sẽ thờ ơ, lạnh lùng với những việc không phải của nó. Bắt đầu từ người thân, bạn bè cho đến xã hội. Bằng cách dạy chúng sự sòng phẳng như vậy, mình đang vô tình tạo ra những con người ích kỉ, sống thực dụng và cá nhân . Chúng sẽ thiếu đi tình yêu, lòng thương xót để rồi rất có thể thành vô cảm trước những nỗi đau.

Hãy chăm sóc những đứa trẻ bằng tình thương, hãy nâng chúng dậy bằng sự chân thành và dạy dỗ chúng bằng tình yêu. Mình tin, đứa trẻ cũng sẽ lớn cùng với trách nhiệm lẫn tình thương. Bởi chúng sẽ học được từ chính người dạy chúng mà không cần phải vấp ngã, tự đứng dậy và giải quyết một mình.

Xăm hình


Đấy đúng là một thứ gây nghiện, gây nghiện cho cả những kẻ đua đòi lẫn những kẻ muốn khẳng định cái tôi.
Với lớp mực không phai và cảm giác tê tê dưới đầu mũi kim mà thân chủ những hình xăm phải chịu đựng. Nó không là gì ngoài việc ghi dấu sự trưởng thành trong việc lựa chọn và quyết định. Vì một khi đã quyết định thì nó sẽ không thể thay đổi. 
Hình xăm là vĩnh cửu nên chẳng ai sau khi xăm lại thấy hối hận với bất cứ hình gì được chọn để xăm lên cơ thể.
Với mình, mình tôn sùng những biểu tượng. Vì sao ư? Uhm thì tại nó vậy 

Trích đoạn Săn cá thần

"Cảnh tượng chết chóc ấy như thôi miên và cám dỗ, không sao cưỡng lại được, khiến tôi muốn buông xuôi, lao vào cái lỗ xoáy đó, vả lại bao nhiêu sức lực cũng đã rời bỏ tôi. Trong một tích tắc, tôi nghĩ thế là mọi chuyện đã an bài, đây là trạm dừng chân của tôi, đây là ga cuối cuộc hành trình mệt nhọc bấy nhiêu năm, kiếp người. Tôi buông tay chèo, tận hưởng chút nhàn nhã cuối cùng, trước khi bị cuốn vào vực xoáy. Tôi sẽ bắt đầu một hành trình mới, khám phá bí ẩn của cái chết, ở thế giới bên kia. Vĩnh biệt tất cả! Tôi đã sẵn sàng để chết..."
Trích Săn Cá Thần - Đặng Thiều Quang

Tiếng biển nói

Chếnh choáng. Phía trước tôi là biển _ Tôi nghĩ thế vì phía trước tôi chỉ là 1 vùng tối mênh mông, chỉ nghe tiếng sóng vỗ, những cơn gió miết ngang qua 2 khéo mắt, da thịt tôi. Và vị mặn, vị đặc trưng của Biển.
Đầu óc lơ đãng đã khiến tôi đi lạc và giờ thì dừng lại nơi đây. Ngồi tĩnh lặng chỉ để nghe tiếng Biển nói.

Mùa chay thánh

Mùa Chay Thánh sẽ chính thức bắt đầu từ ngày mai - Ngày Thứ Tư Lễ Tro.

Mùa Chay 40 ngày được định hình như là thời gian chuẩn bị cho Cái Chết và Phục Sinh của Đức Kitô. Mùa Chay là một hành trình tiến về Thiên Chúa, một con đường vòng băng qua hoang mạc, một cuộc chiến đấu với những cám dỗ trong đời sống.

Tro Là bụi đất, là hình ảnh của tội lỗi và sự mong manh của con người, là những gì còn lại của thân xác sau khi ngọn lửa sự sống vụt tắt đi (x. St 3,19; 18,27), tro rắc trên đầu mà ngày nay người ta xức trên trán biểu lộ sự thống hối và tang chế (x. Is 58,5; 61,3; Gr 6,26).

Mua chay gồm 3 phần chính:
1. Cầu nguyện: Mùa Chay là nơi chốn và thời gian để gặp gỡ Chúa trong lời cầu nguyện.
2. Ăn chay: Ăn chay là từ bỏ tính ích kỷ, tính cứng đầu và lòng tham lam của chúng ta: “Đây là những điều bạn phải thực hành khi muốn ăn chay. Trước hết, hãy xa lánh mọi lời nói và ước muốn xấu xa, thanh tẩy tâm hồn khỏi mọi thứ hư không đời này. Nếu giữ được điều đó, việc ăn chay của bạn sẽ nên hoàn hảo.
3. Chia sẻ
Chia sẻ cũng là tình yêu tha nhân, nhìn nhận người khác như đồng loại của mình, nhận ra Đức Kitô trong những người anh em hèn mọn nhất. Qua sự thiếu thốn và chia sẻ, chúng ta đáp ứng được giới răn kép của tình yêu: “Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi và yêu tha nhân như chính mình”

Bên anh là em


Biển vắng, chỉ còn anh và em
Chọn nhánh cây dại anh chắp bút
Lời yêu, chữ nhớ tròn trên cát
Ai ngờ sóng vỗ vùi chữ yêu

Chữ. Anh trả biển không nuối tiếc.
Em. Anh giữ lại cho riêng mình.
Sóng vẫn cuốn, dòng đời vẫn trôi
Duy chỉ còn, bên anh là Em.
 —

Mùi của ngày xưa

Trưa, nằm nói chuyện với thằng em. Tự nhiên nhắc đến chủ đề học quân sự (giáo dục quốc phòng). Đang kể chuyện về cái ngày xưa ấy, hình ảnh thì vẫn rõ rồi. Chỉ là, tự nhiên lại ngửi thấy cái mùi của ngày xưa. Cái mùi lạ lắm, mãi mà chẳng kiếm lại được. Mùi của 1 khu giáo dục quốc phòng cũ, khép kín, bãi cát, cây cối, mùi của phòng con gái phía đối diện, mùi 2 món cơm trường kì: chả cá sốt cà và gà kho... Hòa quyện. Tất cả tạo nên một mùi đặc trưng của tuổi trẻ với hương vị của sự dư thừa năng lượng để yêu, để sống và để thể hiện độ điên.

Luis Suarez.


Cũng không nhớ biết anh này từ khi nào, trước hay sau vụ dùng tay phá bóng 4 năm trước. Nhưng để nói về quá khứ của anh thì mình nhớ anh bằng hình ảnh ấy. Bẩn nhưng đó là 1 khoảng khắc làm thay đổi cả trận cầu (chính anh cũng từng nói: “Sự hy sinh của tôi là cần thiết để đưa Uruguay vào bán kết”).

Còn hiện tại, anh là ác thần với những đối thủ của Liv nhưng chính anh đang là 1 thiên thần, một nguồn lửa cho chính đồng đội và CLB của mình. Khi ghi bàn anh ăn mừng theo đúng phong cách của anh. Khi anh đang chỗ trống, thuận lợi nhưng đồng đội xử lý cá nhân và tuột mất cơ hội, anh tỏ thái độ không hài lòng. Rất nhiều cầu thủ đều như vậy.

Nhưng ở Liv, ta thấy 1 Suarez chạy như điên để ăn mừng khi bất cứ ai trong đội bóng ghi bàn, như thể chính anh là người vừa mới ghi bàn thắng ấy. Anh, tạo cho tôi cảm giác, Liv là anh, và anh là 1 phần của Liv. Chỉ cần những gì tốt nhất đến với nơi ấy đều khiến anh vui mừng, hạnh phúc.

Nếu MU có một người như anh, chắc chắn David Moyes sẽ không cần phải cầu nguyện trước mỗi trận đấu của mình.

Truyện về 1 gã uống bia 1 mình


Hắn. Thường ra quán bia lúc gần nửa đêm, khi quán chỉ còn 1 hoặc 2 bàn sắp tàn cơn chếnh choáng để về. Nhưng nó chưa bao giờ từ chối gã. Nó luôn dành cái bàn ấy, cái bàn đơn độc, trên cao và hướng ra con đường vắng lúc khuya. Ánh đèn như ánh nắng chiều, ánh sáng phả lên toàn thân hắn, khiến Hắn càng trở nên nồng ấm nhưng xa cách. 
Mỗi lần tiếp bia cho Hắn, nó ngửi thấy một mùi lạ, lạ so vs rất nhiều người đàn ông nó từng gặp: mùi của sự khắc khoải và trầm lặng đến nặng nề. Hắn ít nói, mà cũng đúng: Hắn uống bia 1 mình thì cần gì phải nói. Chỉ có ánh mắt, đôi mắt nâu đôi lúc long lanh, phản chiếu sự nhớ nhung nơi xa vắng, chất chứa đầy ngôn từ. Vậy mà, những từ nó nghe từ Hắn chỉ vọn vẹn: cám ơn (Hắn luôn tử tế và lịch sự trong cử chỉ và ngôn từ, dù rất ít) và tính tiền. Hắn nói nhỏ nhẹ, đôi lúc tưởng chường như những lời thì thầm, vừa đủ nghe, nhưng từng chữ hắn nói ra đều khiến người nghe rùng mình vs cái âm giọng trầm nhưng không dày ấy.
Nhưng. Đêm nay, có 1 thứ mà chính nó chỉ nghĩ đến khi đã chìm vào những cơn mộng mị, vô thực. Vậy mà ngay lúc này, nó đang diễn ra. Chênh vênh, hồi hộp khi Hắn _ đang ngồi trước mặt nó, cũng vs ánh sáng vàng vọt hắt lên hắn như trong buổi chiều tà...
Trích Hắn Điên

Sự lắng nghe

Mình là 1 kẻ rất hiếm tâm sự, nhưng lại có cơ hội để nghe rất nhiều câu chuyện của nhiều người khác. Lâu dần mình rút ra một kết luận, không phải bất cứ khi nào người đang nói, cũng cần mình chỉ cho họ 1 con đường hay cách giải quyết vì mỗi người đều có những lý lẽ và quyết định của riêng họ. Cái cần thiết sau cuộc nói chuyện người đang nói cảm thấy có được 1 sự chia sẻ, đồng cảm và lắng nghe.
PS: Cách khởi đầu có thể khiến 1 ngày trở nên vui vẻ hơn hoặc chán nản y như ngày hôm qua.

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Send me an angel




Một ngày, ta tự thấy trống vắng
Miên man buồn và một chút lửng lơ
Tình nhạt hay ...
Hay ta đang hững hờ.

Ta xin Người
Một thiên thần nhỏ bé
Để ta ngồi ta hát thâu đêm
Để rỉ tai cho hết tận cõi lòng

Ta xin Người
Một khoảng trời nhỏ bé
Để ta ngồi ta kể Người nghe
Để ôm ấp cho trọn vẹn tâm hồn

Ta xin Người
Một ân huệ nhỏ bé
Để ta được sống thật với yêu thương
Để sống trọn một kiếp đời li ti.
http://www.youtube.com/watch?v=lRA0evs_Ovs

Chàng thơ hay Nghệ sĩ hát


Em thơ ngây, tay cầm bông hoa nhỏ
Mắt thẩn thơ nhìn chàng nghệ sĩ hát
Em đâu biết chàng thơ thầm thương nhớ
Mắt ngẩn ngơ nhìn em từ phía xa.
— cùng với Hang Tran

Chiếc khăn mua bằng máu




Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.
Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: "Em hơi mệt thôi!" rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: "Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé." Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: "Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?" Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.

Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: "Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt". Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.

Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
"Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em..."

Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...
ST

BÔNG HOA CHƯA BAO GIỜ TÀN



Nếu ai đã từng đọc tác phẩm "Chiếc lá cuối cùng" - O. Henry thì ắt hắn sẽ biết đến kiệt tác cuối đời của người họa sĩ già.
Mình thực sự cảm động khi chính mình lại đang đóng vai của cô bé nằm trong phòng và nhìn ra ô cửa sổ năm nào. Mỗi sáng thức dậy, chính bông hoa chưa bao giờ tàn ấy của nhà đối diện luôn khiến mình có một cảm giác khoan khoái, dễ chịu và đầy năng lượng cho một ngày mới. Thành một thói quen, 6:05 AM mình thức dậy, nhìn qua ô cửa sổ nhìn bông hoa ấy, tất nhiên có cả 1 cô chủ bé bé xinh xinh nhà đối diện cũng đang đứng ấy. Chỉ là một nụ cười chào nhau buổi sáng và mình thề mình chỉ nhìn bông hoa. Mặc dù cô chủ bé ấy có nét gì đó rất giống Chipu.
PS: Cuối tuần vui nhé cả nhà. Hy vọng mọi người cũng sẽ kiếm được cho mình một bông hoa nhé

Vật dụng silicone


 

Như vậy, chúng ta đang là những người đón đầu một xu hướng mới với một niềm tin mãnh liệt rằng: Mặt hàng này sẽ còn bùng nổ hơn nữa trong thời gian tới.
 

Cứu 1 TY bằng khoảng lặng


Yêu nhau
Yêu nhau thì ngày sẽ nhớ, đêm sẽ mong. Chờ đợi đến giây phút để được gặp nhau. Ngay cả trong thời đại mà các thiết bị đầu cuối, dịch vụ liên lạc hỗ trợ rất nhiều trong việc liên lạc (người ta có thể nhắn tin, gọi, check facebook nhau cả ngày) nhưng cái nhu cầu gặp mặt "vật lý" vẫn cứ trơ trơ và không thể thay thế.

Nhưng nếu ...
... nếu ngày nào cũng gặp nhau, cũng nói nhưng chuyện quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài chủ đề: công việc, lý tưởng, dự định, chuyện nhà này, chuyện người kia... nhiều nhặn hơn nữa là chuyện cưới xin. Thì bỗng một ngày nào đó (ngày tất nhiên đến) không anh thì em cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Chán không phải vì hết yêu, mà rằng vì nó hết "sự mới". Hết cảm giác nhớ mong vì ngày nào cũng giáp mặt, chán vì quay qua quay lại thì chỗ hôm nay đứng (đi) cũng lại là chỗ hôm qua, hôm kia hoặc tuần trước mới đứng (đi), chán vì cái đầu óc bó hẹp, cái thân ù lì, cái tự ti đáng ghét và chẳng nghĩ ra trò gì mới.

Thế đấy! Mà khi đã chán thì sẽ lắm chuyện xảy ra. Mình cảm thấy không thoải mái thì người đối diện chắc chắn cũng cảm nhận được. Mà nghiệt một nỗi, cái bệnh không thoải mái nó lại dễ lây, mà ngồi (đứng) gần nhau quá thì càng tuyệt vời để lây. Khó chịu, dằn vặt và cảm thấy hình như .... hết yêu, hết vui như ngày đầu.

Như tất cả mọi thứ khác công việc, cuộc sống thì tình yêu cũng thù ghét sự lặp lại. Vậy để tránh việc này có hai cách khá hữu hiệu: hoặc bỏ đi và yêu người mới hoặc vẫn cứ yêu thế nhưng san bớt tình yêu ấy cho thứ khác, tập trung vào sự nghiệp, phân bổ thời gian nhiều hơn cho việc khác như chơi thể thao, đọc sách hay ngồi viết linh tinh (như mình đang làm chẳng hạn). Mình không nghĩ sáng tạo ra nhiều thứ hay ho để làm cùng nhau để tránh sự nhàm chán là một giải pháp.

Ai cũng cứ ra rả nói: phải buông tay ra để yêu, phải nới lỏng ra mới giữ được người mình yêu, đừng bóp nghẹt nó bla bla... Nhưng thôi im đi, đừng nói nữa nhưng hãy làm thế và cứu sống một ... tình yêu.

Người đàn ông thua cuộc nhưng lắm mồm (Talkative loser)



Cafe sáng

Sáng hôm nay dậy sớm chút. Tính lãng đãng đi cafe sáng với em. Vì tình cờ hôm nay em cũng dậy sớm. Hắn thích sự ngẫu hứng, tình cờ hơn là sự sắp đặt, hẹn trước. Với hắn, việc ấy cũng như đang đói thì ăn liền, cảm giác sẽ thõa mãn nhất và mùi vị đồ ăn cũng sẽ ngon nhất.
Nhưng sáng nay cái sự ngẫu hứng ấy đã bị cắt ngang bởi em. Không phải em không thích, nhưng em phải chuẩn bị vài thứ nên chắc sẽ không kịp cho cafe sáng.
Bỗng dưng Hắn thương em nhiều. Hắn thấy em rất giống hình ảnh một người vợ (lại vs hắn, hình ảnh Người vợ là hình ảnh của sự tất bật, chăm sóc). Nhưng ngay lúc này, Hắn muốn em có 1 buổi sáng thư thả, một buổi sáng lãng đãng cùng hắn. Chỉ để im lặng thôi, ngồi cạnh nhau và nhìn phố xá qua lại.