Cover

Cover

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Cứu 1 TY bằng khoảng lặng


Yêu nhau
Yêu nhau thì ngày sẽ nhớ, đêm sẽ mong. Chờ đợi đến giây phút để được gặp nhau. Ngay cả trong thời đại mà các thiết bị đầu cuối, dịch vụ liên lạc hỗ trợ rất nhiều trong việc liên lạc (người ta có thể nhắn tin, gọi, check facebook nhau cả ngày) nhưng cái nhu cầu gặp mặt "vật lý" vẫn cứ trơ trơ và không thể thay thế.

Nhưng nếu ...
... nếu ngày nào cũng gặp nhau, cũng nói nhưng chuyện quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài chủ đề: công việc, lý tưởng, dự định, chuyện nhà này, chuyện người kia... nhiều nhặn hơn nữa là chuyện cưới xin. Thì bỗng một ngày nào đó (ngày tất nhiên đến) không anh thì em cũng sẽ cảm thấy nhàm chán. Chán không phải vì hết yêu, mà rằng vì nó hết "sự mới". Hết cảm giác nhớ mong vì ngày nào cũng giáp mặt, chán vì quay qua quay lại thì chỗ hôm nay đứng (đi) cũng lại là chỗ hôm qua, hôm kia hoặc tuần trước mới đứng (đi), chán vì cái đầu óc bó hẹp, cái thân ù lì, cái tự ti đáng ghét và chẳng nghĩ ra trò gì mới.

Thế đấy! Mà khi đã chán thì sẽ lắm chuyện xảy ra. Mình cảm thấy không thoải mái thì người đối diện chắc chắn cũng cảm nhận được. Mà nghiệt một nỗi, cái bệnh không thoải mái nó lại dễ lây, mà ngồi (đứng) gần nhau quá thì càng tuyệt vời để lây. Khó chịu, dằn vặt và cảm thấy hình như .... hết yêu, hết vui như ngày đầu.

Như tất cả mọi thứ khác công việc, cuộc sống thì tình yêu cũng thù ghét sự lặp lại. Vậy để tránh việc này có hai cách khá hữu hiệu: hoặc bỏ đi và yêu người mới hoặc vẫn cứ yêu thế nhưng san bớt tình yêu ấy cho thứ khác, tập trung vào sự nghiệp, phân bổ thời gian nhiều hơn cho việc khác như chơi thể thao, đọc sách hay ngồi viết linh tinh (như mình đang làm chẳng hạn). Mình không nghĩ sáng tạo ra nhiều thứ hay ho để làm cùng nhau để tránh sự nhàm chán là một giải pháp.

Ai cũng cứ ra rả nói: phải buông tay ra để yêu, phải nới lỏng ra mới giữ được người mình yêu, đừng bóp nghẹt nó bla bla... Nhưng thôi im đi, đừng nói nữa nhưng hãy làm thế và cứu sống một ... tình yêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét