Thế là hắn đếm. Hắn đếm từng lời sỉ vả mà người đời nói về hắn. Một, hai, ba... cũng sắp đến hàng trăm rồi. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Thậm chí hắn còn thấy thích thú khi bọn họ, nói về hắn như 1 thằng du mục, sống lang thang chẳng biết đâu là bến bờ. Hắn tự cười với đời và tự nhủ rằng: Chắc gì bọn họ đã sống một cuộc sống. Hay chỉ đang cố gắng đóng cho tròn vai diễn của cuộc đời và rồi chết đi lặng lẽ.
Hắn cũng từng chọn cho mình một cách sống khéo léo, diễn một vở kịch của riêng hắn. Nhưng giờ thỉ chẳng cần nữa. Hắn đa sầu đa cảm, hắn cũng từng có một tình yêu, một tình yêu đẹp. Nhưng cuộc sống, cái gọi là cơm áo gạo tiền đã cuốn mất đi tình yêu của hắn.
Mất đi thứ mà hắn trân trọng nhất, hắn lao vào, sống, hút lấy tất cả những nhựa sống. Hắn cười nói, gào thét. Hắn mệt mõi với những cuộc tình. Nhưng lúc nào hắn cũng cảm thấy đắng ngắt, nghẹn lại mỗi khi có cơn mưa vào bất chợt lướt qua hắn. Hắn yêu mưa, hắn muốn làm những cơn mưa.
Đôi khi hắn tự hỏi mình. Nên hận em hay nên quên em????
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét