Một cú va chạm mạnh. Rất mạnh vào cạnh sườn hắn. Đầu hắn giật mạnh và đập hẳn vào bậc thềm sát bên sân bóng. Hắn cảm thấy đau đớn đến tột cùng, đau hơn bất cứ lần nào hắn đau trước đó. Hắn há miệng, cố gắng đớp lấy từng miếng không khí. Không chút hy vọng. Hắn nghe bạn bè gọi Hắn, người cười tưởng hắn giỡn, người sốc hắn lên cố gắng để Hắn thở. Hắn từ bỏ, trời tối sầm.
Hắn tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong phòng của Nội Hắn. Căn phòng rất mát, gió từ chiếc máy quạt phía cuối giường khiến Hắn cảm thấy dễ chịu. Tiếng Nội hắn vẫn ồm ồm từ phòng ngoài. Hắn nghe rất rõ, vẫn là câu chuyện trà nước, chuyện ông hàng xóm mới mất và Hắn nghe thấy cả tiếng Nội đang rít thuốc lào - Hắn thích cái âm thanh ấy. Hắn ngủ tiếp, tận hưởng.
Hắn chạy thật nhanh trên con đường không một bong người. Hai bên đường chỉ là những dãy phố vô hồn. Con đường và những dãy phố vốn đã rất quen thuộc với Hắn. Con phố mà hàng ngày Hắn vẫn chạy qua nó sao hôm nay lại nhìn Hắn gầm gừ như một con thú hoang muốn nuốt chửng Hắn. Không một bong người, có lẽ chính điều đó làm Hắn sợ chăng? Hắn vẫn tự nhủ “Trong cuộc sống vốn nhiều biến động thì luôn có những điều nguy hiểm”
Hắn chạy trốn vì điều gì hay Hắn đang chạy trốn chính Hắn? Hắn cảm thấy sợ mọi thứ, Hắn không còn đủ tự tin vào bản thân mình. Hắn cảm thấy bất lực. Chợt Hắn nhớ lại quãng đời Hắn đã trải qua. Sinh ra trong một gia đình mà cả bố và mẹ đều khắc khe, giám sát và hướng cho Hắn mọi con đường. Người ta thường đổ cho hoàn cảnh để lý giải những gì mình đang có trong hiện tại. Nhưng thực chất nó chỉ là chất xúc tác hay chỉ như một môi trường cho các chất đã vốn tồn tại trong mỗi con người tác dụng và sinh ra các tính cách. Dù gì đi nữa, Hắn bây giờ như một mớ hỗn độn. Hắn vừa chạy vừa hồi tưởng trong sự mệt mỏi, vô vọng và sợ hãi.
Chợt tối và sang lại. Hắn thấy mình đang đứng giữa chúng bạn. Có cả những đứa từng bắt nạt Hắn, cảm giác tức giận và sợ hãi lại ùa về mạnh mẽ.
Chớp mắt, Hắn thấy hình ảnh 3 thằng có vẻ mặt đáng ghét ấy, vây lấy Hắn, trêu trọc, đấm, đánh đuổi Hắn. Hắn ước mình có thể với tay và đấm thật mạnh vào mặt từng đứa. Thường thì những kẻ không có khả năng tự thay đổi cuộc sống theo ý mình thì lại càng có thật nhiều những ý nghĩ vượt xa HIỆN THỰC. Hắn chợt nhớ về AQ.
Chuyển cảnh. Hắn quay về thực tế mà Hắn đang phải trốn chạy. Hắn thấy mình chạy thật nhanh nhưng chẳng thể thoát ra cái không gian của khu phố đó. Phía trước Hắn là một màu tối – đen ngòm. Màu Hắn từng rất sợ khi còn là một đứa trẻ.
Nhìn ngang, giật mình, lạnh đột ngột sau gáy, Hắn nhận ra một người song hành cùng Hắn. Vẻ mặt đáng sợ. Hắn cũng chỉ biết là Nó đáng sợ và không thể mô phỏng. Nó thay đổi và luôn nhìn Hắn cười – cười ma quái. Có lúc Nó giống Hắn nhưng rồi thoắt cái Nó đã trở thành một bộ mặt lạnh lùng với hàm răng trắng đục và gương mặt đầy vết lởm chởm kinh người. Hắn nhớ lại những giấc mơ của mình. Hắn – một người có khả năng tưởng tượng. Những giấc mơ của Hắn luôn nhiều hình ảnh, nhưng lộn xộn, lộn xôn như mớ suy nghĩ của Hắn ngày thường vậy. Hắn cảm thấy mình trẻ con quá để có thể sắp xếp mọi thứ. Hắn còn mơ thấy cả những giấc mơ mà khi xưa Hắn cũng từng mơ. Có những giấc mơ tiếp diễn nhau, mơ trong mơ. Hắn sợ cả những giấc mơ của Hắn.
Giật mình, thoát ra khỏi những duy nghĩ về những giấc mơ ấy. Hắn chợt nhận ra Nó đã biến thành một khuôn mặt thật quen nhưng Hắn vẫn chưa thể nhận ra đó là ai. Đầu óc Hắn lúc này không thể lục lọi ra một hình ảnh nào đế quy chiếu và so sánh.
Ánh mắt buồn, không sinh khí, mặt tái mét chẳng còn chút máu. Chắc là Nó cũng như Hắn cũng đang sợ một điều gì đó chăng ? Bỗng nhiên, Hắn nhận ra trước mặt Hắn là một vực thẳm với đầy lũ dòi bọ gớm giếc bám đầy trên thành. Hắn bất lực, buông mình lao xuống vực với đầy sự kinh sợ nhưng cam chịu.
Hắn nhận ra. Hắn chết. Chết cả trong mơ lẫn thực tại.
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Speeding-Cars-Imogen-Heap/IW86IFUF.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét