Cover
![Cover](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsDdoPbTxsr3GQgCph9v4wN6MNTHJeToh6wh12i9NOW_Km_R1TDoxppC9py3Tp4iLtpnoQOoPizb_LDrSbkNvaHloFvyU9duLQ9hzHcG-EpKzMQ3Tj7j3htypx3loWLgYTD7htdOHwIy8/s760/IMG_20200801_081648_409.jpg)
Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014
Một chút
Đôi khi sự thiếu hụt lại khiến cho một cuộc sống trở nên đáng sống và muôn màu hơn.
Hồi bé đi học, bố chỉ cho 500đ. Mà giá mua cái gì cũng 500đ là nhỏ nhất: gói mì tôm ăn sống hay ly nước xanh đỏ có thật nhiều đá, gói cá khô tẩm cái vị ngọt ngọt cay cay hay quả cóc ngâm ứ nước bọt. Mỗi ngày là một sự lựa chọn, đong đếm trong cái suy nghĩ cỏn con.
Lớn chút, cũng đi học đại học. Có cái USB 128 MB, xài hết 3 năm đầu (đến khi nó hư). Chép cái gì cũng phải chọn lọc, bỏ này, chép kia. Phải rất suy nghĩ để 128 MB cũng là đủ. Thế mà thằng bạn có cái USB 2G mà cứ nói là không chép đủ. Suy nghĩ.
Vào chuyên ngành, điểm hơi thấp một chút. Cũng khiến sự lựa chọn phải cẩn trọng hơn, phân tích bản thân kĩ hơn và đưa ra những quyết định chắc chắn hơn. (với 1 chút may mắn và 1 lời khuyên của 1 người chưa từng gặp mặt, cuối cùng cũng chọn được một ngành CỰC phù hợp với bản thân)
Ra trường. Đi làm. Lương cũng được vài củ, có cái USB cũng 2G (giờ thì ngta dùng cái ít nhất là 4G @@). Tất nhiên cũng phải gói gọn, đắn đo (nhưng thoải mái hơn trước, xông xênh hơn trước) thì nó cũng đủ. Phải hy sinh chút, đánh đổi chút. (Như tối nay, đắn đo mãi giữa bữa sáng và 2 lon bia cho tối nay :))
Thiếu chút đôi khi lại hay, khiến con người có những chọn lựa, ép bản thân phải chọn thứ quan trọng, cần trước ít cần sau. (lâu lâu xông xênh theo cảm xúc, có chút gì đó mới lạ, hay hay) Lâu ngày thành 1 thói quen, một khả năng sắp xếp, lựa chọn và quyết định.
Nhu cầu là cái có giới hạn nhưng giới hạn của nó to quá, rộng quá nên cứ tạm coi là không giới hạn. Nguồn cung thì có giới hạn. Rất cám ơn cái sự "thiếu một chút" ấy.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét