Cover

Cover

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

Đà Lạt đầu tiên

Sáng. Vục mặt vào chậu nước để rửa mặt. Nước lạnh như dao cắt, gió lùa qua khe cửa hở chạy dọc sống lưng lên thẳng não. Hình ảnh năm ấy ùa về, con tim lại lao xao bởi những ngày Đà Lạt tuổi đôi mươi.
Đà Lạt ngày ấy vẫn còn nhiều con đường đất, những căn nhà cũ thật mà chưa bị xẻ đất, cải tạo làm mấy cái nhà hàng, homestay giả tạo cũ kĩ.
Đà Lạt năm ấy bình lặng hơn, màu nhem nhẻm tối hơn khi chiều xuống vì ít những ánh đèn xe, những ngọn đèn sáng rực của những trung tâm mua sắm lớn hay của những khách sạn 5 sao.
Rảo bước trên những con đường dốc, chân đá nhẹ những cục đá nhỏ vương vãi, lâu lâu ngước lên mỉm cười với  đám trẻ con địa phương, đang trêu chọc ghép đôi với cô bạn đi bên cạnh.
Đà Lạt ngày ấy là những hôm rảo bước một mình qua những con đường trung tâm vào buổi tối. Ít hơn những lần bị những cô gái làng chơi chèo kéo, ít thấy những gánh hàng rong buôn bán tràn ngập. Vẫn là một cuộc sống mưu sinh qua những quẳng gánh, nhưng hiền hòa với những câu chuyện vui vẻ hơn là chuyện tiền nong, dù nét mặt vẫn hằn lên những suy nghĩ về chuyện cơm áo.
Là những bữa rau sạch trộn dầu dấm của cô chủ nhà chứ không phải của những tay đầu bếp có vẻ chuyên nghiệp ở những nhà hàng sang trọng. Những bữa cơm rau mà ngay khi ăn chưa hết dĩa đã có cả 1 chậu tiếp tế sẵn phía sau.
Đà Lạt ngày ấy, bình dị, với những con dốc, tối màu. Những bụi cỏ ven đường ít vương bụi của khói xe từ những kẻ lang bạt từ thành phố khác ghé qua những con phố này.
Đà Lạt lạnh của những ngày xưa cũ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét