Hắn. Thường ra quán bia lúc gần nửa đêm, khi quán chỉ còn 1 hoặc 2 bàn sắp tàn cơn chếnh choáng để về. Nhưng nó chưa bao giờ từ chối gã. Nó luôn dành cái bàn ấy, cái bàn đơn độc, trên cao và hướng ra con đường vắng lúc khuya. Ánh đèn như ánh nắng chiều, ánh sáng phả lên toàn thân hắn, khiến Hắn càng trở nên nồng ấm nhưng xa cách.
Mỗi lần tiếp bia cho Hắn, nó ngửi thấy một mùi lạ, lạ so vs rất nhiều người đàn ông nó từng gặp: mùi của sự khắc khoải và trầm lặng đến nặng nề. Hắn ít nói, mà cũng đúng: Hắn uống bia 1 mình thì cần gì phải nói. Chỉ có ánh mắt, đôi mắt nâu đôi lúc long lanh, phản chiếu sự nhớ nhung nơi xa vắng, chất chứa đầy ngôn từ. Vậy mà, những từ nó nghe từ Hắn chỉ vọn vẹn: cám ơn (Hắn luôn tử tế và lịch sự trong cử chỉ và ngôn từ, dù rất ít) và tính tiền. Hắn nói nhỏ nhẹ, đôi lúc tưởng chường như những lời thì thầm, vừa đủ nghe, nhưng từng chữ hắn nói ra đều khiến người nghe rùng mình vs cái âm giọng trầm nhưng không dày ấy.
Nhưng. Đêm nay, có 1 thứ mà chính nó chỉ nghĩ đến khi đã chìm vào những cơn mộng mị, vô thực. Vậy mà ngay lúc này, nó đang diễn ra. Chênh vênh, hồi hộp khi Hắn _ đang ngồi trước mặt nó, cũng vs ánh sáng vàng vọt hắt lên hắn như trong buổi chiều tà...
Trích Hắn Điên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét