Hà Nội với mình từng rất đẹp và tử tế
Mình đến HN lần đầu vào mùa hè đẹp. Di chuyển bằng tàu hỏa dọc đất nước, hít đủ khí trời, những mùi lúa, mùi đất, mùi cỏ cháy. Những vách núi cao đầy những cây xanh che chắn cho 1 vịnh biển với những bãi cát trắng dài. Tuyệt đẹp và chẳng thể chạm tới.
Hành trình ấy, đến nay vẫn mãi chưa thực hiện lại được.
Hà Nội lần ấy đón mình bằng bản nhạc Hà Nội niềm tin và hy vọng được phát qua loa trên đoàn tàu, một cơn mưa vội và chất giọng Hà Nội từ cô gái trẻ.
Đó là những ngày lang thang khắp con phố, bảo tàng, các ngôi chùa, đi bộ quanh khu phố cổ nghe về quá khứ, ý nghĩa tên từng con phố bởi 1 chất giọng rất đặc biệt. Các món phở, bún đặc trưng tại nhiều góc Hà Nội, được trải nghiệm thế nào là nâu đá/ đen đá, trà chanh và đặc biệt là món sấu.
Một Hà Nội càng thêm đẹp vì được tô vẽ bởi cô gái trẻ suốt ngày luyên thuyên về lịch sử, văn hóa và con người ở đấy.
Vài lần sau, Hà Nội cũng vẫn rất tuyệt: là 1 tiết trời đủ lạnh, là những con người tử tế chân thành, là đạp xe quanh hồ tây vào 1 sáng mát trời, là 1 cốc bia Hà Nội lúc tan tầm với những con gió se lạnh thổi bay cái nóng miền Nam vẫn chưa kịp tan hết, là lặng lẽ đi bộ quanh hồ gươm lấp lánh ánh đèn vàng, là chạy xe trên phố lúc đêm muộn ngang qua lực lượng 141 - đặc sản của Thủ Đô, là đứng ngoài hiên của quán kem Tràng Tiền ăn thật nhanh que kem, là núp sau trạm xe buýt để đi xả sau chầu bia hồi chiều, là rất rất nhiều thứ đáng giá khác chẳng thể kể thêm.
Với Hà Nội, mình còn nợ một cái hẹn ở đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét