Cover

Cover

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

Jazz


Mình thích nhạc Jazz. Chính xác hơn mà gần đây.
Mình bắt đầu vs rock bởi những cuồng loạn, đau đớn bồng bột của tuổi trẻ: với những đau đớn của con người và của bản thân. Vào một góc rất tối, từ những bản rock ballad nâng dần đến sự dằn vặt của dead metal.
Nhưng có một quãng thời gian mình dừng lại. Không nghe rock nữa. Có lẽ nó không còn phù hợp cho những biểu hiện cuồng loạn của tuổi trẻ, cái mà luôn muốn bộc phát ra, thể hiện sự nguy hiểm đau khổ nhiều hơn là bản chất những nỗi đau.
Mình tìm đến Jazz. Một cách đàn ông hơn và có vẻ ngẫu nhiên mà mình thích những quán pub bụi bặm chơi jazz - thứ mà gần như ở nơi hiện tại không thể hoặc chưa thể có.
Với Jazz, nỗi đau được lắng xuống. Thay vì bộc lộ ào ạt như rock thì Jazz nén nỗi đau lại. Đúng như cách của những dây đàn trong 1 cây đàn chơi jazz. Những âm điệu sâu đến mức gầm gừ, đôi khi mình cứ có cảm tưởng đó là tiếng rên của 1 con sư tử đực đang có những vết thương. Không rống lên, nhưng đầy thảm thiết.
Với Jazz, không phải là những điệu nhảy quay cuồng, quẫy giật. Jazz được biểu lộ qua những điệu wing, bước chân dậm mạnh.
Điên loạn và bệnh hoạn thầm lặng luôn nặng nề hơn việc thét lên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét