Cover
![Cover](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsDdoPbTxsr3GQgCph9v4wN6MNTHJeToh6wh12i9NOW_Km_R1TDoxppC9py3Tp4iLtpnoQOoPizb_LDrSbkNvaHloFvyU9duLQ9hzHcG-EpKzMQ3Tj7j3htypx3loWLgYTD7htdOHwIy8/s760/IMG_20200801_081648_409.jpg)
Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020
Tháng 9
Đêm qua tôi mơ mình chết.
Chết. Thực ra cái sự chết ấy lại chẳng mấy đau đớn như từng nghĩ. Chết không quằn quại, không mệt mỏi. Cái chết đến nhẹ như một cơn gió thổi qua một ngọn đèn dầu, mà chính nó cũng muốn tắt từ lâu. Nhẹ nhàng, lâng lâng và chìm. Bóng tối vây quanh. Tai không còn nghe được bất cứ âm thanh gì. Cảm giác bị lọt thõm, bị bay lơ lửng. Một dạng như tôi đang tưởng tượng mình đang trôi im lìm ngoài vũ trụ kia. Không lực cản, không âm thanh và không sự sống.
Chốc lát. Trước mắt là rất nhiều hình ảnh: một con đường cong, nhỏ. Hai bên là hai hàng cây, vòm nó che kín trọn con đường. Xa xa, thấp hơn con đường ấy là bãi cỏ xanh, một chút ánh nắng lọt qua mấy cây cau hay dừa kiểng gì ấy, tạo ra những mảng sáng. Trên con đường ấy, hình như có chút mưa. Một đôi trai gái đang cùng nhau bước. Chỉ là không bên nhau. Cô gái cao ráo, khoác ngoài chiếc áo jean, đi đôi giày thể thao trắng. Trông cô chững chạc. Bước đều, đầu cúi thấp, nhìn bước chân của chính mình. Chàng trai bước chậm hơn một chút. Luôn ngắm cô gái với một chút quan tâm, châm thêm sự khó hiểu.
Tất cả. Im lặng. Nhuốm vàng. Tua chậm. Phim cũ.
Chợt. Tôi lại thấy mình bay. Mà thực ra là đang trôi. Chẳng nhanh. Mà cần nhanh để làm gì? Chết rồi thì nhanh với ai, nhanh với cái gì và nhanh để được gì. Đầu óc miên man.
Tự nhiên lại nhớ đến Hà Hồ. Nhớ đến Hà Hồ thì lại nhớ đến Đức Trí và Cường Đô La.(thực ra là nhớ đến nhiều hơn thế, nhưng cũng éo tiện viết, viết ra chỉ tổ phải giải thích, hứa hẹn). Nhớ đến đó, miệng lại lẩm bẩm:
"Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm.
Tìm về 1 nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
Vì người ra đi lặng lẽ
Vì người ra đi để em đớn đau
Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi
Không còn ai bên đời nữa
Không còn ai chia nỗi buồn
Không còn ai chia khỏanh khắc sướng vui ngọt ngào"
Mie, đến chết mà mình vẫn thấy mình linh tinh. Nhưng có thể chính cái sự linh tinh ấy khiến mình trở nên quái. Mà cái "quái trong sự nhận thức, cái quái mà tôi biết cách để tạo ra nó" thì nó lại càng quái, quái đến mức quái đản.
Tôi của lúc này, tôi của ngày hôm qua.
Tôi nhớ mình của những ngày cái "sự quái" nó làm chất sống. Trông tôi giờ nhợt nhạt quá, lững thững đến chậm chạp. Miệng không còn cười, như một kẻ vô hồn bước đều, bước đều. Qua ngày. Hết tháng. Để xé hết đám lịch đổi những con số vô hồn. Chờ vứt bỏ để thay một tờ lịch mới, nhưng cũng vẫn là những con số ấy.
Bỗng nhiên tôi thấy mình, ngồi trước một người đàn ông trung niên. Ông ta im lặng, khuôn mặt trầm ngâm, nhìn xa ra những sâu lắng. Người đàn ông có đôi mắt nâu rất lạ. Đôi mắt ấy vô hồn và lững lờ.
Trong đôi mắt ấy. Tôi nhìn thấy ông của những ngày trẻ. Những ngày cơ cực nhưng đầy yêu thương và trách nhiệm. Tôi thấy trong đôi mắt ông là hình ảnh một bán đảo nhỏ, nằm bên cạnh một con đèo trứ danh. Vùng đất ấy đẹp lắm.
Đẹp đến nỗi mà ở một nơi cách xa gần 1000 cây số, tôi vẫn thấy nó trong đôi mắt nâu của ông. Thì ắt hẳn nó đang in rất sâu vào tâm trí ấy.
Tỉnh giấc. Ngày mới. Cuối tháng 9 - tháng đẹp
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét